Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 582
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:03:30
Lượt xem: 8
“Anh cả, giày bị dấu ở dưới váy của chị Bạch.”
Trong mắt Tại Tại chợt lóe lên một ánh sáng màu vàng, dựa vào đọc Tâm Thuật, rất nhanh đã tìm được tin tức mấu ch0ốt từ trên mặt của một người nào đó, định vị được nơi giấu giày.
Cô âm thầm chọc vào phía sau lưng của anh cả, thò lại gần nhỏ giọng báo cáo.
Đồng thời dưới đáy lòng xì xào.
Chị Bạch à, thực sự xin lỗi, hôm nay em đứng về phiá anh cả rồi, chỉ có thể làm một phản đồ nhỏ.
Còn may là phản đồ nhỏ này biết ẩn nấp, chỉ cần cô không nói, anh cả cô không nói, thì sẽ không có ai biết.
Thanh âm của Tại Tại rất nhỏ, nhưng thính giác Ninh Hàn lại rất nhạy bén.
Sau khi nghe thấy em gái nhắc nhở, trong mắt đen nhánh Ninh Hàn xẹt qua một sợi tia sáng, anh lợi dụng lúc không ngờ lập tức ra tay, bất ngờ bế Bạch Hinh lên khỏi giường.
Quả nhiên, giày đã bị cô đè ở dưới váy.
“A ——!” Bạch Hinh đột nhiên không kịp dự phòng đã bị hoảng sợ, ngay sau đó xấu hổ buồn bực mà đ.ấ.m nhẹ vào ngực của Ninh Hàn: “Anh cũng không biết báo trước cho em một tiếng được à, làm em sợ nhảy dựng.”
“Thông báo trước với em một tiếng rồi em dấu giày đi tiếp thì làm sao giờ?”
Ninh Hàn nói rất ngây thơ, nhưng lại khiến Bạch Hinh bị nghẹn.
Cô ấy gãi mặt vì xấu hổ, không thể không thừa nhận, đúng là mình sẽ làm như vậy.
“Được rồi, giày tìm được rồi, chúng ta nhanh đi về nhà thôi nào!”
Bạch Hinh nói những lời này thật ra chỉ đơn thuần muốn nói sang chuyện khác, kết quả lại đã quên trường hợp hiện tại.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, mấy người trong phòng đã nổ ra một tràng pháo tay cuồng nhiệt, còn có người còn hét lớn: “Cô dâu sốt ruột muốn về nhà chồng!”
Trực tiếp khiến cho cô dâu xấu hổ đỏ bừng mặt.
Mọi người chen chúc vào phòng Bạch Hinh và ồn ào, cho đến khi một vị trưởng bối quản lý hôn lễ thấy thời gian đã gần hết và đến thúc giục mọi người nhanh chóng làm quy trình tiếp theo, họ mới ngừng gây ồn ào.
Trong phòng khách Bạch gia.
Bạch Hinh và Ninh Hàn cùng nhau quỳ gối trước mặt cha mẹ Bạch, trong tay mỗi người cầm một ly trà, cung kính mà dâng trà cho bọn họ
Đây là nghi thức sửa miệng, sau khi dâng trà xong và nhận phong bao lì xì do người lớn tuổi đưa, Ninh Hàn nên đổi miệng và gọi bố mẹ Bạch là bố vợ và mẹ vợ.
Tại Tại thì đứng ở bên người anh hai, trên mặt mang theo ý cười chúc phúc, nhìn anh cả trải qua tứ đại hỷ sự trong cuộc đời..
Thành thật mà nói, nhìn thấy cảnh vui vẻ này, cô cảm thấy có chút ghen tị, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Cố Diệp Chu.
Đáng tiếc, còn chưa kịp nhìn thấy người, anh ba cô đã bước lên, thân hình cao lớn che mất tầm mắt của cô.
Tại Tại: “……”
Nếu không phải cô không được tin tức dị thường nào từ trên mặt anh ba , cô đã cho rằng người này đang cố ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-582.html.]
Thôi, trong chốc lát đi về cô ngồi cùng xe với Cố Diệp Chu là được.
Xe của anh cả còn phải chở cô dâu, hiện tại không chứa được cô, cho nên trở về trên đường, Tại Tại có thể đổi chiếc xe khác.
Tại Tại đã lên kế hoạch tốt, nhưng tiếc là cô ấy đã quên mất một chân lý.
—— kế hoạch có thể bị biến hóa.
Khi hôn lễ kết thúc và cả nhóm chuẩn bị lái xe đến nhà họ Ninh để tiếp tục quá trình tiếp theo, vốn dĩ mục tiêu tiếp theo của Tại Tại là xông thẳng vào xe của Cố Diệp Chu mà đi, kết quả giữa đường lại tự nhiên xuất hiện mặt anh hai cô.
“Em định đi đâu?” Đúng bốn chữ quạnh quẽ, giống như dính phải Định Thân Chú(*), nháy mắt khiến Tại Tại đứng hình.
(*)Định Thân Chú: Câu thần chú làm cho thân thể bất động.
Cô cứng đờ mà quay lại đầu, như một cổ máy rỉ sét , phát ra thanh âm cọt kẹt.
“Anh…… anh hai.”
Có tật giật mình, Tại Tại đã run lẩy bẩy.
Nhận thấy được biểu hiện của bản thân có thể khiến cho người ta hoài nghi, cô vội vàng lấy lại bình tĩnh, nỗ lực biểu hiện ra một bộ dáng bình thường, cười tiến đến bên người anh hai cô, làm bộ làm dáng nói: "Anh hai, em đang đi tìm anh đó, thì ra anh ở chỗ này à.”
“Ừm, lên xe đi.”
Ninh Hàng kéo cửa xe ra, ý bảo em gái đi lên.
Tại Tại: “……”
Cô lại không muốn đi lên.
Nhưng mà cô không dám cự tuyệt, chỉ có thể lén phồng má, cúi đầu cam chịu bước lên xe của anh hai, lại buộc phải từ bỏ để đi tìm bạn trai của chính mình.
Haizz, yêu đương quả là quá khó.
Bên trong Ninh Hàng xe đã ngồi một người, là Ninh Hiên.
Đang cầm một quyển sổ nhỏ, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, chú ý tới em gái ngồi vào, m.ô.n.g dịch sang bên cạnh để nhường chỗ cho cô, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Sao em lâu thế?”
Thì ra là mấy người này đã định lôi cô lên xe rồi à.
Tại Tại không nghĩ để ý đến anh, lấy qua một quyển sổ vẽ phác thảo luôn mang theo trong túi xách tùy thân, cũng vùi đầu vẽ tranh, mượn việc này để tống cổ thời gian.
Mới phác thảo được một vài đường cong, bên người đã thò đâu ra một cái đầu heo to đùng.
Tò mò nhìn ngắm cô đang phác thảo cái gì,
“Em đang vẽ cái gì đó?”
“Không có gì, chỉ là tùy tiện thôi.” Thật ra cô cũng không biết mình đang vẽ cái gì, chỉ là tùy tiện sáng tác mà thôi.
Nhưng đáp án này hiển nhiên không thể làm hài lòng sự tò mò của người nào đó, anh vẫn dựa vào bên cạnh em gái và nhìn thẳng vào bức tranh trên tay cô, có lẽ đang thề phải biết được đáp án.
Bị anh làm phiền đến mức không chịu được, Tại Tại dùng bả vai đẩy đầu của anh trai ra: “Không phải anh đang viết cái gì đó sao, nhanh tiếp tục viết đi, đừng có mà quấy rầy em nữa.”