Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 590
Cập nhật lúc: 2024-10-26 12:10:42
Lượt xem: 7
Cô nhanh chóng bước tới bên người Trình Tích, nhiệt tình mà mở hai tay ray, tặng cho anh một cái ôm, khiến cho Trình Tích cảm thấy tụ sủng nhược kinh.
“Làm sao vậy vậy vợ yêu, hôm nay em gặp được chuyện gì tốt à?”
“Không có chuyện tốt gì cả, em muốn ôm chồng yêu thôi, không được a?” Chương Đào mở to mắt, bất mãn với câu nói này của bạn trai.
Còn may, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng với cô nên khá hiểu tính tình này, khi thấy cô không cao hứng, anh liền kể vài câu chuyện cười và pha trò, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình.
Trực tiếp liền làm Chương Đào buồn cười đến cười ha ha, , mọi sự so sánh và lo lắng đều tan biến.
“Mỗi lần thấy Quả Đào và bạn trai của cậu ấy ở bên nhau, em đều cảm thấy thật vui vẻ a.” Tại Tại nhỏ giọng kề bên tai Cố Diệp Chu nói nhỏ.
Cố Diệp Chu nhướng mày, cố ý làm bộ ghen nói: “Chẳng lẽ khi em ở cùng với anh lại không vui vẻ sao?”
“Không có không có, chỉ cần nhìn thấy anh là toàn thân em đều cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.” Tại Tại duỗi tay gõ trái phải trên trán, như thể trên đó thực sự viết chữ 'happy'.
Cố Diệp Chu không nhịn được bị cô trêu cười, anh cười đến không thể duỗi thẳng eo, phải đặt trán lên vai cô bạn gái nhỏ: "Làm sao mà em có thể đáng yêu như vậy chứ?"
“Em vốn dĩ đã đáng yêu rồi, thậm trí còn có chút hung dữ đó nhé.”
Tại Tại cố ý nắm tay lại như bàn chân của mèo, rồi áp cái móng mèo này lên má bán manh, việc này trực tiếp làm Cố Diệp Chu bị manh chết rồi.
Nếu không phải hiện tại là nơi công cộng, yêu cầu phải chú ý hình tượng, thì anh thật sự rất muốn thân thiết với tiểu khả ái nhà mình.
Trường học Tại Tại không cho phép xe ở bên ngoài tiến vào, cho nên xe của Cố Diệp Chu phải đậu ở ngoài cổng trường.
Cả hai phải ra ngoài trước rồi mới có thể lên xe.
Nhưng Tại Tại cũng không vội đi ra ngoài, cô còn phải về ký túc xá thu dọn một vài món đồ đã.
Mặc dù vẫn chưa phải là thời gian nghỉ lễ chính thức được nhà trường thông báo, nhưng trên thực tế, trong trường đại học, về cơ bản bạn có thể rời trường sớm sau khi thi hết các môn thi, bạn không cần phải ở lại trường cho đến kỳ nghỉ trước đó có thể rời đi.
Hôm nay nhóm người Tại Tại đã thi xong môn cuối cùng, nên có thể trực tiếp về nhà được.
Vốn dĩ cô quá mệt nhọc, đang nghĩ về kí túc làm giấc, lúc này nếu Cố Diệp Chu tới đón người, vậy dứt khoát trở về luôn, dù sao cũng có thể ngủ ở trên xe.
Món đồ mà Tại Tại yêu cầu phải thu dọn không nhiều lắm, chủ yếu là dụng cụ vẽ tranh và mấy cuốn sách chuyên môn, quần áo gì đó không cần mang, trong nhà đều có.
Cho nên cô thu dọn nhanh chóng, và toàn bộ quá trình chỉ mất không quá mười phút.
“"Tớ đi đây Quả Đào, tạm biệt.”
“Bye.”
Sau khi tạm biệt bạn cùng phòng, Tại Tại cõng giá vẽ, cầm theo một rương dụng cụ vẽ tranh xuống tầng, Cố Diệp Chu thì đang chờ ở bên dưới.
Ký túc xá nữ không cho nam sinh đi vào, cho nên Cố Diệp Chu và Trình Tích chỉ có thể đứng ở dưới lầu chờ, Chương Đào cũng muốn đi theo Trình Tích rời đi, nhưng mà đồ cô cần phải thu dọn lại khá nhiều, cho nên còn cần thêm chút thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-590.html.]
“Quả Đào còn đang thu dọn, cậu ấy nhờ em chuyển lời bảo anh đợi một chút.”
Tại Tại sau khi chuyển lời hộ cho bạn cùng phòng, lại quay đầu nói với Cố Diệp Chu: “Đi thôi.”
“Được.” Cố Diệp Chu duỗi tay, tự nhiên cầm lấy rương dụng cụ vẽ tranh và giá vẽ trong tay Tại Tại.
Tại Tại một thân thoải mái mà đi theo bên cạnh anh, thường thường còn hỏi hai câu: “Có nặng hay không? Có muốn em hỗ trợ tý không?”
Sau đó đáp án tất nhiên chính là: “Không cần.”
Hai người đi đến cổng trường, đi đến bên cạnh xe của Cố Diệp Chu.
Cố Diệp Chu vội vàng cất đồ vật của Tại Tại vào cốp xe, mà Tại Tại thì lại chán chết đứng bên cạnh chờ.
Cô ngẫu nhiên liếc mắt nhìn, đột nhiên một bóng người quen thuộc lóe lên trước mặt, không nhịn được nhỏ giọng nói.
“Kiều kiều?”
Thì ra người cô gặp được là Tống Giảo sau khi thi xong thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Hai người cách nhau một con đường lớn, lại có rất nhiều người và xe ở giữa nên Tống Giảo không để ý rằng Tại Tại đang ở đối diện đó.
Trên tay mang theo một chiếc túi nhỏ, cô đang ngượng ngùng ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng có dán phim đen xám trên cửa sổ, nhìn không ra ai là người bên trong.
Nhưng thật ra không cần phải nhìn thì Tại Tại vẫn có thể đoán được người ở bên trong là ai.
Khả năng lớn nhất không ai khác chính là Mộc tổng.
Quả nhiên, mặc kệ Tống Giảo có cảm thấy rằng giữa hai người họ có khả năng xảy ra hay không, thì trong mắt Mộc tổng đó là 'mọi thứ đều có thể xảy ra'.
Chỉ là sự chênh lệch thân phận của hai người có chút lớn, hy vọng khi bọn họ ở chung, Kiều Kiều sẽ không bị tổn thương.
Tại Tại cảm thấy bản thân mình chả khác nào một bà mẹ già lo nghĩ cho cô con gái nhỏ cả.
“Đừng phát ngốc nữa, lên xe.” Cố Diệp Chu sau khi cất đồ xong, liền thấy cô gái nhà mình đang nhìn ở phía đối diện phát ngốc, liền đứng ra gọi hồn cô về.
“À đây, em đây.”
Tại Tại bừng tỉnh hoàn hồn, vội mở cửa xe, ngồi vào hàng ghế sau.
Cố Diệp Chu: “?”
“Sao em lại ngồi ở hàng ghế sau?”
"Em buồn ngủ, muốn ngủ.” Hàng ghế sau xe khá rộng rãi, có thể đủ để co nằm ngủ.
Vừa mới dứt lời, Tại Tại liền nhịn không được che miệng ngáp một cái, khóe mắt chảy ra chút nước mắt sinh lý.
Thấy thế, biết cô thực sự buồn ngủ, Cố Diệp Chu cũng không làm ồn, chỉ cởi áo khoác của bản thân đưa qua.