Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 592
Cập nhật lúc: 2024-10-26 12:11:34
Lượt xem: 10
“Em gái, kì nghỉ đông này cưng có định làm gì không?” Ninh Hiên không biết từ khi nào tiến đến bên cạnh em gái anh, vẻ mặt lén lút mà nhỏ giọng hỏi cô .
Tại Tại nghiêng đầu, nhướng mày: “Nói đi, muốn nhờ em làm gì?”
Hai anh em đã hố lẫn nhau nhiều năm, vừa thấy biểu tình này của anh, Tại Tại không cần đoán, liền biết khẳng định anh có chuyện yêu cầu cô.
“Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì.” Nói không có việc gì nhưng Ninh Hiên lại chân chó lại đi đ.ấ.m vai đấm chân cho em gái.
“Chính là, anh thấy em nghỉ đông nhất định sẽ rất nhàm chán, muốn hỏi thử xem em có định ra cửa đi chơi cùng với anh hay không, cũng không đi chỗ nào, chỉ là thời mấy thành phố ở phương Nam khi thăm quan một chút, được ngắm nhìn sự non anh nước biếc của phong cảnh nơi đó, có khi còn có thể giúp cho việc vẽ tranh của em nữa đó.”
“Chuyện tốt như vậy sao anh lại nghĩ tới em?”
Đừng nói Tại Tại không tin, đổi lại là cha mẹ của bọn họ, chỉ sợ cũng không tin mấy câu này của Ninh Hiên có ẩn tình gì đó ở đằng sau.
Bị em gái nhà mình nhiều lần vạch trần mục đích, Ninh Hiên cũng chả xuất hiện mặt xấu hổ.
Anh biến xấu hổ thành giận mà bỏ qua cái chân của cô, cả giận: “Thế em có định đi hay không?!”
“Đi, sao lại không đi chứ? Anh định đi đến nhà của Ỷ ca tìm cậy ấy chứ gì, em cũng phải đi.” Thật ra cho dù hôm nay anh ba không tới tìm cô, Tại Tại cũng sẽ đi tìm anh.
Gần nhất trạng thái của Ỷ ca không quá thích hợp.
Chuyện này không chỉ có Ninh Hiên chính cung bạn trai phát hiện, mấy người Tại Tại sinh hoạt cùng với nhau cũng phát hiện.
Phần thi cuối cùng của kì này trong ngày hôm nay cậu ấy còn vắng mặt.
Tình nguyện để học kỳ sau thi lại, cũng muốn xin nghỉ chạy về nhà.
Theo sự để ý tới học tập của Lan Ỷ, đây căn bản không phải là chuyện mà cậu ấy sẽ làm.
Cũng bởi vậy, Tại Tại suy đoán trong nhà cô có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, thế cho nên ngay cả học tập và làm việc cậu ấy cũng không chú ý, phải vội vàng chạy về trong nhà đi.
Cho nên cô rất lo lắng, đang muốn lôi thêm anh ba, tìm đi Lan Ỷ.
Nếu không có chuyên gì lớn, tự nhiên khiến cho người yên tâm, hai anh em bọn họ thuần túy chỉ muốn đi tìm Lan Ỷ chơi, mà nếu thật sự có chuyện gì, bọn họ cũng có thể qua giúp một chút.
Hai anh em ăn nhịp với nhau.
Dứt khoát trực tiếp thông báo với người trong nhà một tiếng, sau đó Ninh Hiên đi gọi điện thoại nhờ người mua vé, Tại Tại thì đi thu dọn hành lý, chuẩn bị sáng sớm ngày mai liền xuất phát.
Bọn họ hành động nhanh chóng, không quá hai ngày, cũng đã bước đến thành phố nơi Lan Ỷ ở.
Được gọi là Tô thành ở xứ sở sương mù.
Không biết có phải do không hợp với ông trời hay không, khi hai anh em đến Tô thành, phía chân trời vừa lúc có một cơn mưa phùn, vì thành phố này bịt kín một tầng sương mù m.ô.n.g lung như khăn che mặt.
Đáng tiếc hai người ai cũng không có tâm tình đi để ý cái này.
Bởi vì……
Bọn họ không mang dù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-592.html.]
“Làm sao bây giờ?” Tại Tại vẫn duy trì tư thế nhìn lên không trung, nhìn màn mưa rực rỡ mà buồn bã.
Thành thật mà nói, cơn mưa tháng Giêng, ngay cả ở một nơi tương đối ấm áp như ở phương Nam này, vẫn thực sự rất lạnh.
Lại ướt lại lạnh .
Làm người cả người đều dính nhớp mà không thoải mái.
“Không biết.” Ninh Hiên cũng buồn rầu như em gái.
“Nếu không chúng ta gọi điện thoại cho Ỷ ca tới đón chúng ta đi, em biết số điện thoại nhà cậu ấy, anh cũng mang điện thoại của anh cả mua rồi mà.”
Trước kia Tại Tại còn phun trào vì anh cả phí tiền mua chiếc di động này, lúc này liền biết có nó may tới cỡ nào.
Đáng tiếc……
“Cái này của anh cả nó lại không có tín hiệu.” Ninh Hiên lấy ra chiếc mà anh cả đưa cho em gái xem, phí trên đúng là không có tín hiệu.
Tại Tại: “…”
“Anh có tác dụng gì vậy?” Vẻ mặt cô ghét bỏ.
Ninh Hiên ngượng ngùng mà cất điện thoại đi, tiếp tục đứng ở một chỗ cùng với em gái, ngửa đầu nhìn vào cơn mưa ở ngoài kia rồi phát sầu.
“Ai ~” hai anh em cùng phát ra thở dài trầm trọng.
Bọn họ sao lại có thể xui xẻo như vậy chứ?
Đang lúc hai anh em bó tay không biện pháp , một chiếc xe ba bánh chạy bằng sức người có lán chạy đến từ từ và thong thả.
Lái xe chính là một vị cụ ông, ông nói bằng một giọng địa phương đặc chuẩn, hô to với hai anh em Ninh gia: “Các cháu ơi, lên xe không .”
“Bác, một chuyến này của bác là hết hết bao nhiêu tiền?”
Tại Tại báo ra địa chỉ nhà của Lan Ỷ.
Chủ nhân của chiếc xe ba bánh đội mũ rơm lên, vươn ra một bàn tay năm ngón cho bọn họ xem.
“Năm đồng?” Ninh Hiên suy đoán nói.
Anh nghĩ thầm, giá cả tuy có đắt một chút nhưng vẫn không sao, hiện tại quan trọng nhất là trước tiên phải tìm được Lan Ỷ, còn tiền lại là chuyện khác.
Hạ quyết tâm, Ninh Hiên đang muốn kéo em gái lên xe, đã bị bị ông cụ này mắng lên trở về: “5 mao! Cái gì năm đồng, làm gì đắt như vậy, các cháu cho rằng xe của ông đây là xe đen à? Xe này của ông là một chiếc xe đứng đắn, nhìn thấy không, nhìn đây này!”
Bác trai vỗ về cái lán bên cạnh xe ba gác, các anh chị xem kỹ lại thì chắc chắn có một tờ giấy ghi gì đó giống như giấy phép điều hành xe ba bánh, không biết có đúng không nhưng chắn chắn là là có thể đi được và che mưa được.
Bằng không cũng không biết nên đi đến nhà Lan Ỷ nhà thế nào.
“Được bác, 5 mao thì 5 mao, bác định đoạt, nhờ bác đưa chúng cháu đi, chúng cháu đang vội.”
Ninh Hiên cũng không nói nhiều với vị bác trai này, trực tiếp cầm theo hành lý của hai anh em bước lên xe, sau đó lại trở về đỡ e gái bước lên, cuối cùng dựa vào đôi chân dài của bản thân, trực tiếp sải bước lên xe.