Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 604
Cập nhật lúc: 2024-10-26 12:15:12
Lượt xem: 7
Có người làm bạn trong cả quá trình, so với việc đi về một mình thì vui vẻ hơn rất nhiều, vui đến mức cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Tại Tại đều còn chưa kịp phản ứng lại đâu, thì xe lửa đã tới trạm dừng ở Thủ Đô.
Hành lý của hai cô gái nhỏ cũng không có nhiều, mỗi người chỉ có một rương hành lý cùng với một chiếc ba lô đeo trên vai.
mỗi người kéo theo chiếc va li của bản thân, giãy giụa chui ra khỏi đám người, hai cái đỉnh đầu lộn xộn rối tung như ổ gà quay lại, ngay sau đó nhìn nhau rồi cười.
“Đi xe lửa thật là gian nan, lên cũng khó, mà xuống cũng khó.” Tại Tại duỗi tay chỉnh lại đầu tóc cho bản thân, cảm thán nói.
Tống Giảo nghe vậy cười: “Cậu còn ở chỗ này than phiền nữa à, đi nhanh thôi, hiện tại đã hơn 5 giờ rồi, nếu không nhanh lên, đến lúc về nhà thì trời đã tối rồi.”
“Không vội, anh cả tớ sẽ tới đón tớ.”
Vì để làm bạn với chị dâu cả mang thai lâu hơn, nên Ninh Hàn trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở lại bên Thủ đô, rất ít đi công tác ở nơi khác, cho nên khi nhận được tin chiều nay em gái sẽ về nhà, anh lập tức liền bảo bản thân có thời gian, có thể đến đón em gái.
Cho nên có người đón Tại Tại không sợ gì cả.
Cô thuận tiện mời Tống Giảo: “Nếu không cậu cùng tớ về nhà đi, không phải cậu đã nói nhà của chú nhỏ cậu cách trạm dừng này rất xa? Lúc này đã gần tối rồi, không bằng đến nhà tớ nghỉ tạm một đêm, ngày khác lại đi.”
Tại Tại nói cũng có lý, Tống Giảo tự hỏi một lát, rồi gật đầu.
“Cũng đúng, vậy tớ không khách khí đâu nhé.”
“Ơ này, hai ta thì khách khí cái gì chứ.” Thấy Tống Giảo đáp ứng, Tại Tại mừng rỡ ôm lấy bả vai của cô, vui vẻ như sắp đến nhà mình chơi.
Hai cô gái nhỏ cùng nhau bước ra khỏi cổng ga xe lửa và chạy nhanh đến nơi mà tại Tại Tại đã thống nhất với anh trai của mình.
Quả nhiên ngay tại đó hai người nhìn thấy một chiếc xe đen quen thuộc ở đó.
Ninh Hàn bớt thời gian tới đón em gái, lúc này mới dừng ở đây được mấy phút.
Thấy có người đến, anh tự giác xuống xe, giúp đỡ em gái và bạn học của em xách hành lý đặt vào cốp xe, mà Tại Tại thì đã lôi kéo Tống Giảo ngồi trên xe.
Tại Tại ngồi vào trước, Tống Giảo theo sát sau đó.
Nhưng cô vừa mới đi vào trong xe được một nửa người, thì đột nhiên một bàn tay to đánh úp lại, gắt gao nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, dọa Tống Giảo nhảy dựng.
“A ——!”
Cô hét lên một tiếng ngắn ngủi , kéo người ra, theo bản năng nhảy dựng lên.
Vốn tưởng rằng đầu sẽ đập vào nóc xe ô tô một cách đau đớn, kết quả lại đ.â.m vào một lòng bàn tay ấm áp.
Có người kịp đưa tay ra ngăn lại cú va chạm kia của cô.
Tai nạn này xảy ra rất nhanh, mà toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một giây.
Chờ khi Tại Tại phản ứng lại được, Tống Giảo đã bị người ta kéo đi ra ngoài.
Cô theo bản năng định bò ra khỏi xe, liền thấy Tống Giảo đỏ ửng mặt, có cả Mộc Châu không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây.
“Anh làm gì thế!”
Thanh âm này nghe nũng nịu, nói là đang tức giận, còn không bằng nói là làm nũng thì đúng hơn.
“Thực sự xin lỗi, chỉ là anh thấy em thì quá kích động, làm em sợ rồi sao? Thật sự xin lỗi.” Mộc Châu xin lỗi thật sự thành khẩn, xin lỗi rất chân thành, thái độ lễ phép khiến người ta cảm thấy hành vi ban nãy của anh đúng là do anh vô ý mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-604.html.]
Nhưng Tại Tại mở đọc Tâm Thuật.
Đọc được tâm tư của người này một cách rõ ràng.
Người đàn ông này thuần túy chính là vừa mới thấy Tống Giảo đi lên xe của người đàn ông khác, nhất thời hiểu lầm, ăn dấm bậy bạ, cho nên mới có mấy chuyện như vậy xảy ra.
Kết quả chờ anh chạy đến đây lôi người ra, liền nhìn thấy bên trong còn có Tại Tại, tức khắc biết bản thân đã hiểu lầm.
Nên là, để che đậy sự thật và duy trì hình ảnh của mình trước mặt người mình yêu, người này mới diễn như vậy.
Ác quỷ nhỏ trong nội tâm của Tại Tại vừa mới chui ra được một lát, đã bị thiên sứ nhỏ đánh bay.
Thôi, vẫn không nên bóc trần người ta như vậy.
Rốt cuộc ai có thể nói được chính xác, thật ra Tống Giảo lại ăn nổi cái dáng vẻ này?
Quấy rầy chuyện yêu đương của người ta sẽ bị sét đánh đó.
Cho nên Tại Tại sáng suốt mà lựa chọn…… lên tiếng chào hỏi với Mộc Châu, trầm mặc thì không có khả năng rồi, rốt cuộc thì cô còn ngồi lù lù ở đây, người ta cũng không thể vờ như không thấy.
Sẽ là bất lịch sự nếu không chào trong tình huống này.
“Xin chào, Mộc tổng.”
“Mộc Châu?”
Ninh Hàn ở phía sau đang giúp đỡ em gái và bạn học cất hành lý xong xuôi, cũng nhìn thấy Mộc Châu không biết khi nào xuất hiện ở chỗ này.
Đương nhiên, anh càng là chú ý tới bàn tay to của Mộc Châu còn đang nắm chặt lấy cổ tay của Tống Giảo, tức khắc nhìn anh với ánh mắt nhiễm vài phần ý cười hiểu hết mà.
Dưới ánh mắt trêu chọc của người bạn thân kiêm đối tác làm ăn, Mộc Châu mặt không đổi sắc mà bình tĩnh nói: “Ninh Hàn, sao cậu lại ở đây?”
Phảng phất như anh thật sự không biết nguyên nhân Ninh Hàn sẽ đến ga tàu hỏa.
Ninh Hàn cũng không vạch trần người này, chỉ nói: “Em gái mới đi du lịch trở về, nên mới lại đây đón con bé, thuận tiện đón luôn bạn của con bé vào trong nhà làm khách.”
“À.” Mộc Châu theo tiếng, lại nói: “Thế cậu có để không nếu trong nhà có thêm một vị khách nữa?”
Đây là ý tứ cũng muốn đi theo.
Tống Giảo cảm thấy có chút xấu hổ, mày hơi chau, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, Ninh Hàn bên cạnh đã nói trước: “Không ngại.”
Thôi, chủ nhà đã đều lên tiếng, cô tất nhiên ngượng ngùng không nói cái gì nữa, chỉ có thể yên lặng.
“Hai ngươi lên xe đi.” Ninh Hàn nói với nhóm người em gái.
“Dạ.” Tại Tại kéo Tống Giảo hướng trên xe ngồi, hai người cùng nhau ngồi vào ghế sau.
“Tiếp theo.”
Một chùm chìa khóa bay một đường parabol duyên dáng, trực tiếp dừng ở trong tay Mộc Châu.
Mộc Châu: “???”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của người bạn tốt, Ninh Hàn không chút khách khí nói: “Là cậu muốn theo đuổi người ta, còn muốn kêu anh đây làm tài xế cho cậu á?”
Tưởng bở!
“……” Mộc Châu trầm mặc vòng đến bên ghế điều khiển, tự giác làm chức tài xế.