Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 620- Phiên ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:09:24
Lượt xem: 3
Hai giờ sáng, Ninh Hàn cuối cùng cũng đã hoàn thành xong công việc, một tay xoa xoa lông mày đau nhức, ngẩng đầu nhìn thấy một phòng làm việc tối tăm trống rỗng.
Bên ngoài phòng làm việc vẫn còn lác đác vài ngọn đèn, có nhiều nhân viên làm việc tăng ca cùng với chủ tịch cho đến tận bây giờ.
Reng reng reng……
Điện thoại đặt trên bàn vang lên.
Ninh Hàn dừng lại, cầm điện thoại lên, chưa kịp nói chuyện, một giọng nữ lạnh lùng và chững chạc đối diện vang lên: "Đêm nay anh không nên về đúng không? Vậy thì anh nghỉ ngơi trước đi, chúc anh ngủ ngon."
Dứt lời, đối diện liền dứt khoát ngắt cuộc gọi một cách lưu loát.
“……” Há miệng thở dốc, cuối cùng Ninh Hàn không nói lời nào, im lặng đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi tới phòng khách, lấy một bộ đồ ngủ rồi tắm rửa, sau đó đi vào phòng nghỉ ngơi lên giường.
Có thể nhìn ra được tới, dường như anh thường xuyên ngủ ở nơi này, trong phòng nghỉ có không ít đồ dùng cá nhân của anh, thậm chí còn khả năng còn nhiều hơn cả trong nhà.
Trước khi đi ngủ, Ninh Hàn đột nhiên nhớ tới người vừa gọi lúc trước.
Người gọi điện thoại tới chính là vợ anh, tên là Bạch Hinh, hai người đã kết hôn gần hai mươi năm, nhưng quan hệ giữa hai người lại lạnh nhạt như những người xa lạ với nhau, người ngoài thấy, đều nhịn không được hoài nghi, có phải bọn họ vì hôn nhân thương mại mà đến được với nhau.
Nhưng chỉ có Ninh Hàn và Bạch Hinh biết, thật ra là do bọn họ yêu đương mới kết hôn với nhau, nhưng mà……
“Anh căn bản sẽ không biết cách yêu.”
Sự thất vọng trong mắt vợ anh vẫn còn hiện hữu trong tâm trí anh, Ninh Hàn cũng dần chìm vào trong giấc ngủ mê man.
Mỗi ngày khi anh đi ngủ đều yêu cầu như vậy.
Mãi cho đến khi đem tinh lực của toàn bộ thân thể hao hết, mỏi mệt đến mức tận cùng, mới có thể chân chính đi vào giấc ngủ.
Đây là một loại bệnh, là căn bệnh do ám ảnh tâm lý tuổi thơ đem lại, nhưng bất luận anh có khám qua bao nhiêu bác sĩ tâm lý uống qua bao nhiêu thuốc, đều không thể trị tận gốc.
Bởi vì đó là vết sẹo sâu nhất trong lòng anh.
*
“Anh……Anh trai……”
Trong lòng n.g.ự.c dường như xuất hiện một cục thịt mềm mại, ấm áp còn mang theo cả hương sữa, một bàn tay nhỏ còn đang lay ở trong lồng ngực anh, tay nhỏ đó còn sờ tới sờ lui, tiểu nãi âm lộ ra vài phần khóc nức nở.
“Anh trai dậy đi, không ngủ nữa, không ngủ nữa, Tại Tại đói đói.”
Vì để có thể đánh thức anh trai, cái đầu nhỏ mềm mại cọ vào cổ anh, mái tóc bồng bềnh không ngừng cọ vào má anh, làm Ninh Hàn không chịu được nữa phải thức dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-620-phien-ngoai-truyen.html.]
Đôi mày nghiêm nghị của anh ta nhíu lại, trong lòng có chút tức giận.
Rốt cuộc là ai gan to như vậy dám làm phiền khi anh ngủ?
Anh đột nhiên mở đôi mắt đen và lạnh lùng, bắn vào trong mắt là thứ nhỏ bé được anh gọi là gan to kia, mà khi nhìn thấy trên người mình là một bé gái với diện mạo tinh xảo đáng yêu, ước chừng mới một hai tuổi gì đó, lửa giận ở đáy lòng Ninh Hàn dừng lại, thoáng chốc tiêu hơn phân nửa.
“Bé là ai?”
Anh hỏi bằng một giọng khàn khàn, và ngay khi lời nói ra, anh nhận thấy sự khó chịu trong cổ họng.
Hẳn là anh đang bị cảm, hoặc là phát sốt, bằng không sẽ không bị đau đầu như vậy, còn có chút choáng váng, yết hầu cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Ninh Hàn sờ cái trán của bản thân, cảm giác được một trận ấm áp, nhưng cũng không nóng bỏng.
Có lẽ không phải là sốt, anh nghĩ.
“Anh trai.”
Bé gái trên người thấy anh đã tỉnh, đôi mắt tròn xoe to lập tức sáng ngời, vui vẻ mà mở cánh tay béo múp míp như củ sen trắng ngần ra, vòng lấy cổ anh, còn làm nũng mà cọ cọ: “Anh trai tỉnh rồi.”
Mùi sữa càng đậm.
Ninh Hàn cau mày lại, đang định giơ tay bế bé gái này ra, mà khi anh giơ đôi tay lên, lại khiếp sợ phát hiện, trong nháy mắt đôi tay bản thân đã nhỏ đi rất nhiều.
Từ những khớp xương to, dày và rõ ràng của một người đàn ông trưởng thành, đến mềm mại nhỏ bé của một đứa trẻ, mười móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, lộ ra một vòng hồng hào đáng yêu.
Đây là tay của anh sao?
Đáy lòng Ninh Hàn xác định, đúng vậy.
Anh cả đời đều nhìn thấy đôi bàn tay này, không thể thừa nhận là sai, hơn nữa lòng bàn tay gần ngón út còn có một nốt ruồi nhỏ, cũng là trên đôi bàn tay này.
Cho nên anh về tới khi còn nhỏ sao?
Bộ não thông minh làm Ninh Hàn có thể phân tích tình huống của chính mình một cách hợp lý và bình tĩnh trong tình cảnh kinh hãi thế tục như vậy.
Anh không chút hoảng sợ.
Mặc dù là chủ tịch của một tập đoàn lớn với trăm công ngàn việc, ngẫu nhiên anh cũng sẽ cần phải lên mạng xem một ít tin tức, cho nên cũng đại khái biết một ít từ như là ‘ trọng sinh ’, ‘ xuyên qua ’ .
Chỉ là anh không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra với mình.
Cho nên hiện tại anh được tính là như thế nào?
Trời cao là cảm thấy thời thơ ấu của anh còn chưa đủ thảm, muốn cho anh trải qua thêm một lần nữa?