Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-09-05 14:19:04
Lượt xem: 59
Lúc sau nhà Trần thôn trưởng cũng mới biết được, Tiểu Hoa có thể may mắn thoát nạn, tất cả đều ít nhiều nhờ Tại Tại cứu giúp, cho nên Tại tại vừa mới xuất viện, liền lập tức mẹ Tiểu Hoa mang theo chút quà tới cửa cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì, không cần phải vậy, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng sao phải khách sáo như vậy? Chị mau lấy đồ vật về đi.” Tô Hân Nghiên tự nhiên không chịu nhận.
“Đúng vậy, vợ Trần Tam Thạch, mọi người có lời cảm ơn chúng ta đều nhận, nhưng nhà mọi người tích góp nhiều trứng gà như thế cũng không phải chuyện dễ gì, chúng ta không thể nhận, cháu nên lấy về đi.” Bà Ninh nói.
Mẹ chồng nàng dâu Ninh gia hai người đều cự tuyệt kiên định, nhưng Trương Hổ Nữu cũng giống với cái tên này, làm việc thật sự như hổ.
Thấy người Ninh gia không chịu nhận, cô dứt khoát thừa dịp người ta còn đang ngồi ở ăn cơm, nhanh chóng hơn tốc độ đứng dậy của người Ninh Gia, trực tiếp đem rổ trứng gà để trên mặt đất, xoay người liền chạy.
Mặc cho phía sau người gọi to như thế nào đều không quay đầu lại.
Ninh gia: “……”
Ninh Hàn: “Đây có lẽ là lần đầu tiên con nhìn thấy có nhà chỉ muốn nhanh chóng cho trứng gà đi.”
Hôm nay anh cũng coi như là mở rộng tầm mắt.
“Im lặng, không được sau lưng nói chuyện phiếm người lớn, ăn cơm đi.” Bà Ninh tức giận, trừng mắt nhìn cháu trai một cái.
Ninh Hàn lập tức cúi đầu ăn cơm: “A, cơm mẹ nấu thật ngon!”
Cách chuyển đề tài điển hình.
Tô Hân Nghiên cười trộm, lấy chiếc đũa gắp cho con cả một cái đùi gà to: “Cảm thấy ngon thì con ăn nhiều một chút.”
“Dạ cảm ơn mẹ.” Ninh Hàn cầm chén, cắn một miếng thịt gà thật to.
Lúc này, còn không đủ, lại thêm hai chén cơm khoai lang, ăn đến mức đồ ăn thừa trên bàn không còn gì, đồ ăn còn lại của cả nhà đều bị anh ăn sạch.
Theo độ tuổi lớn lên, đi theo Ninh Hàn cùng nhau lớn chính là lượng cơm ăn hàng ngày.
Hiện tại cả nhà ngoại trừ ba ba anh ta, thì lượng cơm ăn của anh là lớn nhất.
Cũng may Tô Hân Nghiên cũng không phải là người tiết kiệm mà bỏ đói người nhà.
Phát hiện lượng cơm của bọn nhỏ tăng lên, nên hàng bữa cô cũng làm thêm lượng cơm, cố gắng cho bọn nhỏ mỗi ngày bụng đều no đến bảy tám phần, như vậy mới có sức lực học tập và làm việc.
*
Chuyện buôn người luôn là một vấn đề lớn ở mọi địa phương.
Dù không cần để ý theo dõi, mọi người vẫn có thể thu được không ít tin tức.
Tiểu Tại Tại rất nhiều lần từ trong miệng những nhóm bác gái có tin tức tinh thông nhất trong thôn nghe thấy, nói là năm người bị bắt kia không phải là toàn bộ, chỉ là một bộ phận nhỏ của cả một băng nhóm buôn người.
Cảnh sát căn cứ vào năm người này, tìm hiểu nguồn gốc, từng chút từng chút bắt được mạng lưới tội phạm lớn bao trùm cả nước.
Trong đó thậm chí còn còn liên lụy tới vài đội vận chuyển từ nhiều tỉnh, bắt được vô số căn cứ tội phạm, số tội phạm bị bắt thuộc mọi thành phần xã hội, con số đáng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-63.html.]
Sau khi tìm ra một bước như vậy, vấn đề này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của một đồn cảnh sát thị trấn nhỏ.
Phía trên sau khi nghe được tin tức, họ đã thành lập một đội cảnh sát hình sự để điều tra nghiêm ngặt sự việc, tất cả những kẻ phạm tội nếu bị bắt sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!
Sau nhiều tháng náo loạn, mãi đến khi mùa xuân qua đi và mùa hè đến, vụ án buôn người lan rộng khắp cả nước này mới kết thúc.
Cuối cùng sau vụ án bị bắt giữ tổng cộng gồm 198 người, có ba đội vận chuyển, ba mươi bảy ổ tội phạm bị tịch thu, và hơn 500 trẻ em và phụ nữ được giải cứu.
Những trẻ em phụ cận Trần gia thôn bị bắt cóc bởi vì được giải cứu kịp thời, tất cả đều được an toàn đưa về nhà.
Mà những trẻ em và phụ nữ khác được giải cứu khác cũng được người ta điều tra và đưa về nhà, không biết con đường tương lai phía trước của bọn họ như thế nào, nhưng ít ra đã thoát khỏi địa ngục.
Đến nỗi những tên buôn người vô lương tâm ấy?
Chờ đợi bọn họ sẽ là phiên tòa khắc nghiệt nhất của pháp luật.
Trong đó, những tội phạm nặng nhất đều bị trừng trị bằng cách tử hình, nhẹ nhất thì bị kết án chung thân.
Tin tức này truyền ra , báo chí tranh nhau đưa tin, điều này không chỉ làm yên lòng người dân, mà còn răn đe nghiêm khắc những tên tội phạm khác chưa bị bắt.
“Cuối cùng kết thúc.” Tô Hân Nghiên buông tờ báo, thở phào một hơi, trên mặt nhiễm vài phần ý cười.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy con gái mặc một chiếc váy nhỏ mát mẻ, trong tay cầm trống bỏi, lắc qua lắc lại cái trống, trông rất vui vẻ mà đuổi theo hai con gà con nhỏ màu vàng mới mua.
Bên tai rộn rã tiếng cười nói của trẻ thơ.
Mắt thấy hai chú gà mái con bị đuổi đến kinh hoảng thất thố, vùng vẫy cánh bay loạn, lông rớt đầy đất, cô bất đắc dĩ mà xoa hai bên thái dương, đứng dậy hô to: “Ninh Tại Tại, mẹ nói bao nhiêu lần, không được đuổi gà con!”
Đang nghịch ngợm bị mẹ mắng, Tiểu Tại Tại sợ tới mức quay đầu bỏ chạy vào phòng anh trai.
“Anh cả, anh hai cứu mạng, cứu cứu Tại Tại, cứu cứu mạng……”
Ninh Hàng đang ngồi ở trong phòng, cùng em trai Ninh Hàn học tập nghe thấy âm thanh, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vươn tay, liền bé em gái đang hốt hoảng chạy tới cầu cứu ngồi trên đùi mình, ôm bé tiếp tục làm đề.
“Ha ha ~” Tiểu Tại Tại chạy trốn có chút mệt, thở hổn hển mấy hơi thở xong mới tò mò mà lay bàn học anh trai, hỏi han: “Anh cả đang làm gì thế?”
Những kí tự trên giấy cứ loàng ngoàng khiến bé không hiểu.
Thật ra Tiểu Tại Tại nhận được hơn phân nửa, nhưng những kí tự ấy cạnh nhau bé căn bản không hiểu.
“Làm bài.” Ninh Hàn giải thích đơn giản.
“Vì sao phải làm đề?”
“Vì để thi.”
“Vì sao lại phải thi”
“Học sinh đều phải thi cử.”