Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-09-05 14:27:54
Lượt xem: 61
Tiểu Tại Tại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, bé phảng phất đối với cái gì cũng đều tràn ngập tò mò, cũng mất công Ninh Hàn kiên nhẫn mười phần, còn có thể một bên học tập, một bên trả lời những vấn đề ấu trĩ của em gái.
Nhưng cũng không làm ầm ĩ bao lâu, Tiểu Tại Tại liền tự giác an tĩnh.
Bé biết thời điểm các anh trai đang học bài, không thể đi quấy rầy bọn họ.
Cho nên bé liền ngoan ngoãn ngồi bên trong anh cả, không biết gì mà nhìn hai anh trai bé cùng nhau học bài.
Có chút nhàm chán, nhưng còn có thể nhẫn.
Đi ra ngoài thì không dám, ai biết được sau khi bé rời khỏi đây có thể bị mẹ bắt được rồi tét m.ô.n.g nhỏ hay không?
Tuy rằng mẹ chưa bao giờ đánh bé, nhưng Tiểu Tại Tại nhìn thấy trong thôn những bạn khác cũng bị ba mẹ đánh m.ô.n.g nhỏ, những bạn nhỏ bị đánh đều khóc rất thảm thiết, nhìn sơ qua cũng biết là rất đau.
Cho nên bé hoàn toàn không dám đi khiêu chiến quyền uy của mẹ.
Cũng không biết qua bao lâu, hai anh em Ninh Hàn đột nhiên bị một tiếng ‘ động ’ làm cho kinh động, nhanh chóng cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy một cái trống bỏi lẻ loi mà ngã trên mặt đất, vừa mới phát ra âm thanh chính là nó.
Dời tầm mắt đi, chỉ thấy bé gái nào đó ngủ toàn thân mềm như bông, co lại như một quả bóng nhỏ, Ninh Hàng khóe môi hơi hơi lộ ý cười, cố tình đè thấp thanh: “Ngủ rồi.”
Ninh Hàn cúi đầu, chỉ có thể thấy đầu nhỏ Tiểu Tại Tại đã mọc tóc, nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của người trong lòng anh.
“Heo con, chỗ nào cũng có thể ngủ.” Anh nhếch miệng cười, không dám trêu em gái, tiếp tục nhẹ nhàng làm bài.
Tiểu Tại Tại cũng không biết mơ thấy cái gì, ngủ , đột nhiên đạp chân nhỏ, lẩm bẩm một câu: “Đừng chạy.”, Sau đó ở trong lòng n.g.ự.c anh trai cọ cọ, lại không động tĩnh.
Sau hai lần liên tiếp bị ngắt đoạn suy nghĩ, Ninh Hàn thở dài, đặt bút xuống, ngẩng đầu lên hỏi em trai: “Đã làm xong chưa?”
“Sớm làm xong rồi.” Anh vừa mới học môn khác.
“Biết rồi.” Ninh Hàn nói thầm một tiếng, sau đó dứt khoát không học nữa, bế em gái, đưa bé về phòng để ngủ, thuận tiện đi ra ngoài đi bộ một vòng, cho não nghỉ ngơi.
Bây giờ đã là tháng sáu, đầu tháng bảy là ngày thi vào cấp ba.
Bọn họ chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến thời gian thi cử, thời gian gấp gáp nhưng không thể căng thẳng trong toàn bộ thời gian, đến lúc nghỉ thì phải nghỉ.
Theo cách nói của mẹ, gọi là sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Tiểu Tại Tại được anh cả ôm về phòng, thời điểm đặt ở trên giường liền tỉnh.
Bé mở nửa mắt, mơ hồ mà nhìn chằm chằm mặt anh cả, nhìn hơn nửa ngày, đột nhiên nhảy ra một câu: “Anh là ai?”
Ninh Hàn: “……”
Anh đặt em gái xuống sau đó lùi ra mấy bước: “Hiện tại thấy rõ anh là ai rồi chứ?”
“Thì ra là anh cả.” Tiểu Tại Tại vẻ mặt nguyên lai là ngươi, hoàn toàn không có nửa điểm áy náy khi không không nhận ra anh trai nhà mình.
Chủ yếu là do vừa rồi anh trai đã đến quá gần, nên bé không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của anh, nên không thể trách bé hoàn toàn được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-64.html.]
Ninh Hàn bị em gái chọc cười, chỉ có thể thô lỗ xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, sau đó đắp chăn mỏng cho bé, xoay người đi ra ngoài: “Ngủ tiếp đi.”
Tiểu Tại Tại đã tỉnh như vậy sao khả năng ngủ được?
Bé lanh lẹ mà bò dậy, giống một cái cái đuôi nhỏ, đi theo phía sau anh cả lắc lư.
“Có việc?” hành động của em gái quá rõ ràng, có thể khiến Ninh Hàn nhìn ra được là bé đang có mục đích.
“Hì hì……” Tiểu Tại Tại ngẩng đầu nhỏ, cười khúc khích, bé chớp một đôi mắt to trong veo, nhìn chằm chằm vào anh cả bé: “Em đang nghĩ ra ngoài chơi.”
Di chứng sau vụ bị bắt cóc.
Từ lần bé thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt đó, trở về nhà, mẹ không bao giờ cho phép Tiểu Tại Tại đơn độc một người ra cửa chơi, nếu bé muốn ra ngoài, phải có ít nhất một người trong nhà cùng đi, hơn nữa trước khi ra cửa còn phải báo cáo trước với mẹ, được cho phép mới đi.
Tiểu Tại Tại ngay từ đầu cũng bị sợ hãi.
Đừng nói đi ra ngoài chơi, ngay cả bước ra khỏi cửa bé cũng không muốn.
Khi đó thậm chí còn khiến Tô Hân Nghiên thiếu chút nữa cho rằng con gái nhà mình bị dọa tạo bóng ma tâm lý, còn định cân nhắc muốn mang bé đi tìm bác sĩ tâm lý khám.
Cũng may trẻ con thường bệnh hay quên, luôn nhớ ăn không nhớ đánh, theo thời gian trôi qua, chuyện này dần dần ở đáy lòng Tiểu Tại Tại chỉ là ảnh hưởng nho nhỏ, cái ý nghĩ nhỏ nhoi khao khát thế giới bên ngoài ấy lại bắt đầu mạnh nha.
Chỉ là ngại quy định của mẹ, bé muốn ra cửa sẽ phải làm một vài bước nữa thì mới được đi.
Hơn nữa người trông bé cũng có hạn chế.
Nếu Tiểu Tại Tại cùng anh ba đi, như vậy mẹ sẽ không đồng ý, bởi vì anh ba bé cũng mới chỉ là một đứa bé tám tuổi có tính trẻ con ham chơi, căn bản không yên tâm giao em gái cho cậu trông.
Nếu là anh cả hoặc anh hai thì có thể, nhưng mà là anh hai thì khó mà nói, anh ấy chỉ thích ở nhà đọc sách, không hay ra cửa.
Anh cả thì dễ nói chuyện, cũng hay cùng Tiểu Tại Tại đi ra ngoài chơi, lại luôn không có thời gian.
Bởi vì anh rất bận, anh cả nói mình không thông minh bằng anh hai, yêu cầu cần phải có nhiều thời gian học hơn anh hai.
Cho nên mỗi lần Tiểu Tại Tại vì không thể quấy rầy anh cả học nên không dám xin, tự chơi một mình.
Hiện tại không dễ dàng gì thấy anh cả đang không học bài, Tiểu Tại Tại như thế nào có thể không nắm lấy cơ hội?
Bé biết anh cả sẽ không cự tuyệt bé.
Quả nhiên, Ninh Hàn nghe xong em gái xin, không chút do dự, trực tiếp gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi nói với mẹ.”
“Đi thôi, đừng về muộn quá.” Tô Hân Nghiên vừa lúc ở trong sân, nghe thấy hai anh em đối thoại, trực tiếp gật đầu.
Muốn nói cả nhà này ai có thể khiến cô yên tâm nhất, không thể nghi ngờ chính là con trai cả.
“Yea yea! Có thể đi ra ngoài chơi rồi!” Tiểu Tại Tại hoan hô nhảy nhót lên, gấp không chờ nổi mà đi lấy mũ rơm nhỏ do mẹ đan và chiếc rổ không to lắm của bé.
Hỏi trẻ em nông tháng sáu thường chơi cái gì?
Tự nhiên đã đến lúc phải lên núi hái quả, đúng lúc bây giờ đang là mùa chín của các loại quả!