Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 632
Cập nhật lúc: 2024-10-28 07:01:15
Lượt xem: 12
Bát hơi nghiêng đã chặn mất tầm mắt của Tiểu Tại Tại, hơn nữa bé đã bị thèm khó mà chịu được, rốt cuộc vẫn cúi đầu, đưa miệng đến miệng bát, ục ục uống sạch phần sữa mạch nha thơm ngọt ở bên trong.
Sau khi uống xong , Ninh Hàng cầm một chiếc khăn sạch lau miệng cho bé, cũng không quan tâm đến anh cả đang giáo dục em trai ở đằng kia, trực tiếp nắm tay nhỏ Tiểu Tại Tại, đưa bé rời khỏi bàn ăn.
Mặc dù hôm qua mới đi bệnh viện xem qua bệnh, sáng sớm hôm nay, sau khi ăn sáng xong, bà Ninh vẫn phải theo con dâu cùng ra đồng làm việc, để lại bốn đứa trẻ ở nhà.
Mấy ngày nay bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, trường tiểu học thôn được nghỉ toàn thể, cho nên mấy anh em Ninh gia mới có thể được ở nhà.
Nếu không trong tình huống bình thường, ngoại trừ Tiểu Tại Tại, ba đứa nhỏ khác đều phải đi học.
Đáng giá nhắc tới chính là, Ninh Hiên đã nhập học vào mùa hè năm nay, hiện tại còn đang học năm nhất tiểu học.
Mà Ninh Hàn mười tuổi và Ninh Hàng em trai tuổi cùng lớp, bởi vì Ninh Hàng trong lúc học đã nhảy hai cấp, hiện tại đang học cùng lớp với anh cả.
Nói thật, khi biết được bản thân không cần phải đi học, Ninh Hàn đã thờ phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh đã rời ghế nhà trường được bao nhiêu năm, lúc này để anh phải trở về một lần nữa, đặc biệt là còn phải đối mặt với một đám củ cải nhỏ và coi như là bạn học, ngẫm lại cái kia hình ảnh thật là quá đẹp, khiến anh không nỡ nhìn thẳng.
Cho nên anh cảm thấy bản thân cần thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Chờ sau khi chuẩn bị tốt sẽ lại trở về đi học, cũng sẽ tốt một chút.
Vốn tưởng rằng bản thân ở lại trong nhà trông trẻ, cũng coi như là việc tận lực tránh lộ ra sơ hở.
Không nghĩ rằng, nhìn thấy anh còn ở nhà, Ninh Hiên ngơ ngốc hỏi: “Anh cả, anh không đi ra ruộng làm việc với mẹ và bà nội sao?”
Những đứa trẻ cùng tuổi với Ninh Hàn, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ở trong thôn cũng có thể được coi như nửa sức lao động rồi.
Mà thường vào những ngày nghỉ này, Ninh Hàn đều sẽ tích cực đi theo mẹ và bà nội ra đồng làm việc, ít nhiều cũng có thể kiếm được chút công điểm hỗ trợ cho phí sinh hoạt, mà nhỏ tuổi hơn một chút, còn Ninh Hàng sức khỏe yếu hơn thì sẽ ở lại nhà trông nom em trai và em gái.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Ninh Hiên nhìn thấy anh cả không đi ra ruộng làm việc đó.
“Thân thể anh có chút không thoải mái, cho nên đã nói với bà nội nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày này.” Ninh Hàn gặp nguy không loạn, mặt không đổi sắc lấy ra một lý do vô cùng quen thuộc.
Hơn nữa anh cũng không tính là nói dối, khi vừa mới trọng sinh, đầu anh đau yết hầu khàn khô, tất cả đều là dấu hiệu của việc sinh bệnh, chỉ là không bao lâu nữa thì sẽ khỏi thôi.
“Ồ.”
Thật ra Ninh Hiên cũng chỉ là hỏi một cách đơn thuần mà thôi, cũng không hoài nghi cái gì, nghe anh cả nói như vậy, liền vất thắc mắc này đi, ngược lại quan tâm nói: “Vậy anh cả nhớ chú ý nghỉ ngơi cho khỏe nhé, à, còn phải uống nhiều nước ấm nữa.”
Ninh Hàn: “…… Được.”
Bên này Ninh Hàn đang ứng phó em trai ngốc, bên kia Ninh Hàng lại nghiêm túc dạy em gái.
Chiếu theo tình hình thân thể này thì không thể bế em gái đi về phòng nghỉ ngơi được, nên dứt khoát đưa bé ra cái ghế đá dưới gốc cây mận ở sân, sau đó lấy một vài cục đất trên mặt đất, rồi đặt lên trên bàn đá, dạy Tiểu Tại Tại đếm số.
“Chỗ này có bao nhiêu viên đó?”
Tiểu Tại Tại biết đếm, bé vươn ra một ngón tay búp măng trắng trẻo, đếm từng số một cho anh hai nghe.
“Một hai ba bốn năm một hai ba, có ba viên!”
Bé đưa ra đáp án một cách tự tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-632.html.]
Ninh Hàng: “…… Đây là tám viên.”
Anh đã hiểu, em gái hai tuổi rưỡi nhà mình trước hết chỉ số thông minh giới hạn từ một đến năm.
“Biết làm phép cộng trừ không?” Anh không ôm hy vọng hỏi.
Vốn tưởng rằng sẽ nhận được một đôi mắt nhỏ mê mang, bé con có khi sẽ ngây thơ hỏi anh ‘ phép cộng trừ ’ là cái gì, lại không dự đoán được bé sẽ ưỡn ngực lên, ngẩng đầu nhỏ, rất kiêu ngạo mà trả lời: “Biết.”
Ninh Hàng ngạc nhiên mà nhướng mày, lập tức ra đề cho bé.
“1 cộng 1 bằng mấy?”
Tiểu Tại Tại đếm hai ngón tay: “Hai.”
“Hai thêm hai?”
“Bốn.” Bốn cái ngón tay.
“Ba trừ hai?”
“Một.” Ba ngón tay gập xuống hai ngón tay còn một ngón tay.
“Bốn cộng bốn?”
“Bốn cộng bốn……” Tiểu Tại Tại chống đầu, trên một bàn tay có năm ngón tay, dù có đếm thế nào cũng không ra đáp án, làm bé gấp đến mức cái đầu nhỏ rung lên.
Ninh Hàng: “……”
Sửa lại, chỉ số thông minh của bé trước mắt hạn chế ở phép cộng trừ dưới năm.
“Lại đây, anh dạy em đếm từ một đến mười.”
Sau khi thăm dò được trình độ học tập của em gái xong, Ninh Hàng thuận thế bắt đầu dạy dỗ.
Nếu kiếp trước những người đó thấy vị giáo sư tài ba mặt lạnh này, vậy mà lại có thể kiên nhẫn ngồi ở một chỗ dạy em gái cách đếm số từ một đến mười thì có lẽ sẽ kinh ngạc đến mức rớt cằm.
Nhưng đó lại là sự thật.
Bởi vì nếu không làm cái này, Ninh Hàng cũng không biết lấy chuyện gì ra để tống cổ thời gian, tri thức tiểu học với anh mà nói, đã quá đơn giản, căn bản không nằm trong danh sách cần học tập.
Còn không bằng dạy em gái còn thú vị hơn.
Một ngày học tập qua đi, trước khi chuẩn bị đi ngủ, Tiểu Tại Tại cũng đã học xong cách đếm từ một đến mười.
Bé rất kiêu ngạo, ngồi ở trước mặt cả nhà đếm từ một đến mười, và nhận được vô vàn khích lệ từ người nhà, lúc này mới thẹn thùng mà che lại khuôn mặt bánh bao, vui vẻ chui đầu vào trong lòng n.g.ự.c anh hai.
“Cảm ơn anh hai.”
Giọng sữa đáng yêu lộ ra phần nghiêm túc.
“Không cần cảm ơn.” Ninh Hàng giơ tay, xoa cái đầu nhỏ mềm mại thơm tho của bé con.
Mà Tiểu Tại Tại thì giống như một chú mèo nhỏ được chủ nhân xoa đầu, thoải mái đến mức hơi nheo mắt lại.