Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 633
Cập nhật lúc: 2024-10-28 07:07:26
Lượt xem: 6
“Tại Tại, đi tắm rửa nào.”
Tô Hân Nghiên đứng ở phòng tắm gọi con gái đi tắm rửa.
Nghe thấy mẹ gọi, Tiểu Tại Tại co hai tay lại rồi giơ lên giơ xuống hai tay như chú vịt con nhỏ, sau đó chạy lạch bạch đến chỗ mẹ.
“Đây ạ!”
Tiểu Tại Tại được mẹ đưa đi tắm rửa, Ninh Hiên thì ngồi nói chuyện với bà Ninh, thừa dịp không ai chú ý, Ninh Hàn và Ninh Hàng cùng nhau giao lưu về những điều mà hai người phát hiện được trong ngày hôm nay.
“Là cô ta sao?” Anh hỏi một cách không đầu không đuôi.
Ninh Hàng bình tĩnh lắc đầu: “Không phải, từ hành vi đến cử chỉ, và cả thói quen nói chuyện, thậm chí ngay cả tên gọi và khí chất, đều khác hoàn toàn với người phụ nữ kia.”
Mẹ kế kia của bọn họ vốn nên gọi là Tô Chiêu Đệ, mà không phải là Tô Hân Nghiên.
Tô Hân Nghiên với bọn họ mà nói, hoàn toàn là người xa lạ, mà……
“Anh có phát hiện ra, tuy rằng người này che giấu rất khá, nhưng từ những hành động và cử chỉ của cô ta, đều mang theo bóng dáng của ‘ tương lai ’.” Ninh Hàng theo bản năng định đẩy mắt kính ở trước mắt, kết quả lại đẩy vào khoảng không.
Lúc này khi anh còn nhỏ không bị cận thị, căn bản không cần mắt kính.
Bỏ qua chi tiết nhỏ này, anh tiếp tục thảo luận với anh cả.
“Có lẽ em gái không phải là biến số lớn nhất, người lớn mới chính là biến số lớn nhất.”
Cũng không ngạc nhiên khi thấy em trai có thể phát hiện ra được nhiều tin tức chỉ trong một khoảng thời ngắn như vậy, nhưng điều làm Ninh Hàn ngạc nhiên nhất chính là, em trai lại suy đoán ra được thân phận của Tô Hân Nghiên.
Anh không nhịn được mà hỏi: “Chẳng lẽ cô ta cũng giống chúng ta đều là trọng sinh tới?”
Nếu đúng vậy lời nói, vậy thì bọn họ phải phòng bị người phụ nữ kia kỹ hơn.
“Không, không phải trọng sinh, trọng sinh chỉ có thể cho người ta biết về tương lai, có lẽ còn có thêm một số tri thức, nhưng cũng không thể khiến tính tình thay đổi hoàn toàn như vậy, cũng sẽ không làm tăng chỉ số thông minh.”
Mà hiển nhiên, Tô Chiêu Đệ so với Tô Hân Nghiên là không thể so sánh được.
Ninh Hàn: “…… Sao anh cảm thấy em đang trào phúng anh vậy?”
Ninh Hàng: “Ảo giác.”
Ninh Hàn: “……”
Thôi, em trai lớn rồi, anh cũng không quản được.
“Nếu cô ta không phải là người kia, chúng ta sẽ quan sát thêm một đoạn thời gian, nếu đối phương tốt, vậy mọi người ở với nhau một cách an ổn, trách nhiệm mà chúng ta phải làm thì sẽ làm trọn, nhưng nếu người này cũng không phải là một người tốt……”
Trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc, câu nói kế tiếp Ninh Hàn không nói rõ, nhưng Ninh Hàng biết khẳng định không phải là câu khiến người ta cảm thấy vui vẻ gì.
Anh liếc nhìn anh cả đầy lạnh nhạt, lạnh giọng nhắc nhở: “Tùy anh, nhớ rõ đừng vượt quá giới hạn.”
Dừng một chút, anh lại nói thêm một câu: “Còn có, trẻ con vô tội, đừng làm bé con thương tổn.”
“Yên tâm, anh chính là người gì mà chú không biết à, là một công dân tốt đúng hạn nộp thuế, cũng không phải là người xấu gì.” Mặc dù em trai không nhắc nhở, Ninh Hàn cũng không có khả năng làm gì với đứa nhỏ vừa ngoan ngoãn đáng yêu lại hiểu chuyện kia.
Ninh Hàng: “Mấy lời anh nói vừa rồi với ban nãy nghe rất giống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-633.html.]
Ninh Hàn: “……”
Hôm nay không còn gì để nói nữa!
Khả năng nhìn ra oán niệm của anh cả, Ninh Hàng dời tầm mắt đi, dừng ở trên người Ninh Hiên cách đó không xa đang tán gẫu với bà Ninh, hạ giọng lẩm bẩm: “Dựa theo quy luật, ngày mai, có lẽ……”
“Có lẽ cái gì?” Thanh âm của anh quá tiểu, Ninh Hàn không nghe rõ.
“Không có gì.”
Đó cũng chỉ là suy đoán của mình dựa vào một vài vấn đề nhỏ mà thôi, khi chưa nắm chắc được mười phần, Ninh Hàng không tính toán đề cập với anh cả, để tránh suy đoán sai lầm, làm anh hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều.
Hai anh em đang trò chuyện, cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, cùng với nhiệt khí bốc hơi lên như sương khói lượn lờ, giống như đang phiêu trên tiên cảnh, có một cô tiên nữ nhỏ từ trong làn sương khói mờ ảo đó bay ra, mục tiêu là nắm thẳng vào trong lòng Ninh Hàng.
“Anh haiiiiiii ~”
Giọng sữa đáng yêu kéo dài âm mang theo sự vui vẻ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, bé con trở nên thơm tho mềm mại liền bỏ qua tất cả xông thẳng vào trong lồng ngực của anh hai.
Kết quả mới vừa vọt được nửa đường, đã có một bàn tay to đưa lại, kẹp dưới nách bé, giơ cả người bé lên.
Chợt bay lên trên không, hai chân ngắn nhỏ của Tiểu Tại Tại còn lắc lư vài cái, giống như một chú vịt con đang bơi trên mặt nước, nhưng lại không tìm được điểm trọng tâm, cuối cùng chỉ có thể đáng thương mà cuộn tròn mình lại.
Biến thành một cục thịt tròn đáng thương.
Quá đáng yêu, Ninh Hàn nửa đường chặn em gái lại không nhịn được, ôm bé vào trong lồng ngực rồi xoa xoa, xúc cảm đúng như anh đoán rất thoải mái.
“Ai nha, anh trai……Anh trai không xoa, anh trai không xoa, buông Tại Tại ra.”
Tiểu Tại Tại nhỏ yếu đáng thương lại bất lực chỉ có thể ở trong lồng ngực anh cả giãy giụa, nhưng chút sức lục này của bé làm sao có thể so được với anh cả?
Người ta cứ không thích buông tay, bé còn có thể làm như thế nào?
Chỉ có thể ngoan ngoãn bị xoa nhẹ.
“Anh cả, anh mau buông em gái ra!”
Ninh Hiên ở một bên khác khi nghe thấy tiếng kêu cứu của em gái, lập tức có nghĩa khí mà lao tới đối kháng với ‘ thế lực tà ác ’ - anh cả , thề cho dù có liều cái mạng này cũng phải cứu em gái ra khỏi tay của kẻ ác.
Một bên cậu kêu mấy khẩu hiệu kì quái, một bên giống như chú nghé con, cúi đầu chạy như điên về phía anh cả.
Xem tư thế này, là muốn đ.â.m người anh cả này bay đi à.
Ý tưởng khá là tốt đẹp, đáng tiếc, Ninh Hàn chỉ cần vươn một cánh tay ra rồi nhẹ nhàng ấn cái dầu nhỏ của em trai, mặc cho cậu có giãy giụa thế nào cũng thoát khỏi chiêu này được.
Ai kêu chân tay người ta dài còn mình thì ngắn tủn đâu.
Ngay cả cố sức giang cả hai tay hai chân ra cũng không chạm vào được dù chỉ là cọng lông của anh, ngược lại bởi vì cái hành động đó còn biến mình thành trò cười của cả nhà.
Ít nhất khi nhìn thấy cái hình ảnh này, bất luận là bà Ninh hay là Tô Hân Nghiên, bao gồm cả Ninh Hàng ở bên trong, ở trong mắt đều là ý cười.
Sau một hồi làm ầm ĩ, biết mình không thể bắt nạt em trai và em gái mình quá nhiều, Ninh Hàn đúng lúc buông đầu em trai mình ra, sau đó thả em gái mình vào trong vòng tay của Ninh Hàng.
“Bé con, anh cả có thể cho em tùy tiện xông thẳng vào, nhưng anh hai em thì không thể được, với cái lực này của em, mà lao vào người Tiểu Hàng thì ngã đến cái khổ cảnh nào.”
Thì ra là Ninh Hàn là sợ em gái lao vào làm em hai, lúc này mới nửa đường bế bé lên.