Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 635
Cập nhật lúc: 2024-10-28 07:14:16
Lượt xem: 3
Bị tiếng khóc vang dội của trẻ con làm cho sự chết khiếp, Ninh Hiên đột nhiên giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Anh mở mắt ra, liền thấy trước mắt là một đứa trẻ chưa tới ba tuổi, còn đang ngẩng đầu khóc lớn.
Đây…… Đây là bị anh dọa cho nên mới khóc sao?
Ninh Hiên tức khắc hoảng sợ.
Anh theo bản năng mà duỗi tay ta, muốn ôm bé con lên để dỗ dành, kết quả tay còn chưa kịp động tới người ta, ngược lại bản thân đã bị chính mình dọa đến mức hoa dung thất sắc, nhịn không được thét chói tai.
“A a a a……”
“Oa oa oa oa……”
Sáng sớm tinh mơ, Ninh gia đã bị cuốn vào một cuộc sống ca ồn ào bởi thét chói tai và tiếng khóc của hai đứa nhỏ.
“Ồn muốn chết!”
Ninh Hàn vừa bị đánh thức, khó chịu mở mắt ra, trực tiếp cho em trai mình một quả đấm, khiến cả người anh ngã vào trong ổ chăn.
Sáng tinh mơ mà không ngủ đi mà lại hét lên như gà gáy, nên đánh!
Con em gái á, đang được Ninh Hàn ôm vào trong lòng lắc qua lắc lại thật nhẹ nhàng dỗ dành một cách dịu dàng: “Ngoan nào, Bảo Bảo không khóc, không sợ nhé, anh cả đã đánh anh ba em, chớ sợ chớ sợ.”
“Là Tại Tại, không phải là Bảo Bảo.”
Tiểu Tại Tại một bên khóc, một bên còn không quên nghẹn ngào sửa lại xung hô của bản thân.
"Được được, là Tại Tại, Tại Tại ngoan, không khóc được không?”
Nhìn thấy bé con đã khóc đến nỗi mũi đỏ hồng lên, Ninh Hàn liền cảm giác có chút đau lòng.
Cảm giác khó chịu như con gái nhà mình bị người ngoài bắt nạt.
Nghĩ như vậy, Ninh Hàn lại đưa ánh mắt bất thiện về phía người nào đó đang ngã lên trên ổ chăn rồi lâm vào tự bế.
Nhìn như có một đám mây đen đang tích tụ lên trên đầu của người này.
Thấy em trai đang mấp máy môi dừng như muốn nói cái gì, Ninh Hàn đến gần nghe, liền nghe thấy người này đang lảm nhảm gì đó như tụng kinh: “Tám khối cơ bụng, chân dài, eo thon , góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của mình…… Không còn nữa rồi, toàn không còn nữa.”
Thôi, đều không cần phải đoán, liền biết e ba của anh cũng tới.
Ninh Hàn một bên dỗ dành em gái, một bên nhấc chân lên đạp vào người nào đang lải nhải trên giường không một chút lưu tình.
Có lẽ xuất phát từ sự yêu quý với khuôn mặt mỹ lệ của bản thân, Ninh Hiên nhanh nhẹn lấy một cái gối ra làm tấm khiêng cho bản thân.
Anh ngồi dậy, cười to đắc ý: “Ha ha…… Còn muốn đánh lén em á, không có cửa đâu cưng à!”
“Đó là…… Cái gối duy nhất của anh!”
Ninh Hàn đen mặt.
Ninh Hiên thảm.
Ngay sau đó, trong Ninh gia phát ra những tiếng kêu hét thảm thiết dữ dội, ở giữa còn có vô số câu xin tha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-635.html.]
Sau một lúc lâu mới dừng lại.
“Cốc cốc cốc……” Ngoài cửa vang lên một tiếng gõ cửa có quy luật, ngay sau đó âm thanh hiền hòa già nua của bà Ninh vang lên.
“Tiểu Hàn, Tiểu Hiên, các cháu đang làm gì đó? Sao lại gọi bà tới?”
“Không có gì đâu bà nội ạ, chỉ là Tiểu Hiên ngủ không được ngoan cho lắm, đang ngủ thì tự dưng lăn xuống giường, cháu chỉ dậy mắng em ấy lên mà thôi.” Ninh Hàn bịt miệng em trai lại, làm lơ hai mắt hoảng sợ của em trai, giương giọng nói chuyện với bà nội đang ở bên ngoài.
“À, là như vậy à, vậy cháu nhớ bảo thằng bé cẩn thận một chút, giường khá cao, ngã xuống sẽ để lại vết bầm đó.” Bà Ninh lo lắng nên nhắc nhở cháu trai một tiếng, sau đó quay người bỏ đi.
Bà nhớ là hình như trong nhà có bình rượu thuốc.
Sau khi tiễn bà nội đi, Ninh Hàn mới thờ phào nhẹ nhõm.
Anh không lập tức buông bàn tay đang bịt miệng em trai lại, mà cảnh cảo người này trước: “Anh sẽ buông em ra, nhưng em không được kêu lên, có việc gì thì tý nữa chúng ta sẽ giải thích rõ ràng cho em hiểu, biết chưa?”
“Dạ Dạ Dạ……”
Ninh Hiên liên tục gật đầu, dùng đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng nhìn người anh cả đã bé lại rất nhiều.
Nhưng khi nhìn bộ dáng đáng thương này của anh, Ninh Hàn trừng lớn mắt, lạnh giọng nói: “Đừng có mà diễn kịch trước mặt anh, chú được anh nuối từ bé đến lớn, m.ô.n.g vểnh lên cái là anh đây cũng biết chú định làm gì rồi.”
Ninh Hiên: “……”
Ừ thì đúng, nhưng cũng không cần phải vạch trần rõ ràng như vậy được không?
Nhanh chóng thu hồi biểu tình đáng thương trong vòng một giây, Ninh Hiên duỗi tay chỉ vào bàn tay đang bịt miệng mình của anh cả, ỷ bảo anh bỏ tay ra.
Ninh Hàn thu hồi tay.
Ngược lại khiến Ninh Hàng ôm Tiểu Tại Tại trong lòng ngực càng chặt hơn, đã thế còn dịch ra xa hơn, cách xa em trai.
Chú ý tới động tác này của anh, Ninh Hiên quay đầu, mắt mắt trực tiếp đặt lên người Tiểu Tại Tại , giọng nói lạnh lùng: “Con bé là ai? Lão nhân gạt chúng ta đến giờ mới lôi ra à?”
Làm nghề thuộc về nghệ thuật, đặc biệt còn là đạo diễn, đối với ngũ quan cuả người phi thường mẫn cảm.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Ninh Hiên liền nhìn ra Tiểu Tại Tại có chỗ tương tự với anh em bọn họ, cho nên mới có suy đoán này.
Cũng như Ninh Hàn và Ninh Hàng hiểu rõ về người em trai này, Ninh Hiên cũng hiểu rõ về hai người anh trai này, biết Tiểu Tại Tại không có khả năng là con của các anh trai, càng không thể là của bản thân, như vậy cũng chỉ còn lại một đáp án khá là sinh động.
Mặc dù anh đánh bậy cũng ra được một đáp án chính xác, nhưng bản chất của câu trả lời là hoàn toàn khác nhau.
“……” Ninh Hàn trầm mặc một chút, cũng không biết nên giải thích như thế nào để cho thằng ngu này hiểu, chỉ có thể quay đầu nói với Ninh Hàng: “Anh mang tại Tại ra bên ngoài, em ở lại giải thích rõ ràng cho Tiểu Hiên hiểu.”
“Ừm.” Ninh Hàng lên tiếng, tiếp nhận nhiệm vụ giống với bình thường là phổ cập kiến thức cho em trai.
Chờ sau khi anh cả bế em gái rời đi, , ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ninh Hiên: “Chuyện này có chút phức tạp, anh nói ngắn gọn này cho em hiểu……”
Mười phút sau, Ninh Hàng thay đồ xong, bước ra khỏi phòng.
Còn Ninh Hàn đang ôm em gái ngồi đợi ở bên ngoài khi vừa thấy là anh ra, lập tức lại đây hỏi: “Thế nào rồi?”
“Nói xong rồi, em ấy đang yêu cầu thời gian để tiêu hóa.”
Ninh Hàng một bên nói, một bên vươn tay ra với Tiểu Tại Tại đang ngồi ở trong lòng anh cả, muốn ôm ôm bé.
Ngạc nhiên thay.