Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 634
Cập nhật lúc: 2024-10-28 07:13:03
Lượt xem: 10
Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, Ninh Hàng khi còn bé thân thể hiển nhiên đều không tốt, yêu cầu phải đặc biệt chú ý mới được.
Ninh Hàn suy nghĩ như vậy, nhưng Ninh Hàng lại không cho rằng như vậy.
“Em có thể tiếp được em gái.” Môi mỏng của anh hơi mím lại, dường như mang theo vài phần quật cường khi nói.
Anh có thể cảm giác được, thân thể này khỏe hơn anh của kiếp trước rất nhiều, cũng chỉ tiếp một đứa trẻ hai tuổi rưỡi mà thôi, căn bản không thành vấn đề.
Thấy bộ dáng bướng bỉnh này của em trai, Ninh Hàn trong lòng đột nhiên lộp bộp, cũng biết là bản thân đã làm sai.
Từ…… Sau khi bị tàn tật, Ninh Hàng ở một phương diện nào đó, đặc biệt là những gì có liên quan tới thân thể, đều trở nên mẫn cảm.
Ngày thường anh che giấu rất tốt, hơn nữa kết hợp với gương mặt lạnh nhạt nhưng tảng băng ngàn năm, cũng không ai dám tùy ý tới gần, cho nên chuyện này đều là một bí mật.
Chỉ có giữa mấy anh em thân thiết với nhau mới biết được, ngày thường cũng không nói nhiều về chuyện này trước mặt anh.
Nhưng lần này có lẽ là do anh nhìn thấy tay chân em trai vẫn còn lành lặn, đã vui vẻ đến mức quên đi việc này, hơn nữa chính anh, cũng mới chỉ trọng sinh có hai ngày, một vài thói quen cùng với tinh thần vẫn không thay đổi được.
“Xin lỗi.”
Sau khi nghĩ thông suốt, Ninh Hàn lập tức cúi đầu xin lỗi Ninh Hàng.
Anh cũng không hề cảm thấy bản thân là anh cả, phải bận tâm mặt mũi gì đó, ngạnh chống mà không xin lỗi em trai.
Nếu anh đã phạm phải lỗi sai, vậy thì phải xin lỗi.
“Không có việc gì, là em để tâm vào chuyện vụn vặt.” Ninh Hàng cũng cảm thấy chính mình có chút phản ứng quá độ.
Ngay cả khi sự 'quá đáng' của anh ấy chỉ giới hạn trong một câu nói không thể gọi là tức giận.
Hai anh em im lặng một lúc.
Không biết nên nói gì để hòa hoãn bầu không khí của hiện tại, Ninh Hàng hai bên má trái và phải của bản thân có hai bàn tay nhỏ chạm vào, câu lấy khóe miệng của anh nhếch lên, lộ ra một nụ cười máy móc nhìn rất là ghê.
Anh hơi rũ mắt, liền thấy được gương mặt đáng yêu của em gái, còn nở một nụ cười xán lạn lộ ra mấy cái răng sữa trắng nhỏ.
“Anh trai, cười, cười nào.”
“Kêu anh hai.” Ninh Hàng nghiêm cẩn sửa đúng.
“Anh hai cười.” Tiểu Tại Tại biết nghe lời phải mà sửa miệng.
“Anh hai không thích cười.” Đáng tiếc, Ninh Hàng vẫn không muốn phối hợp.
“Cười đi cười đi, Tại Tại cười, anh hai cũng cười.” Nói xong, bé còn nhếch môi với biên độ thật lớn, cười còn xán lạn hơn cả ban nãy, giống như mùa xuân những bông hoa đua nhau nở rộ, lại như ánh nắng lộng lẫy, trực tiếp chiếu đến trái tim của Ninh Hàng.
Bất tri bất giác, môi mỏng luôn là một đường thẳng của anh cũng cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm.
Mặc dù biên độ không lớn, nhưng đó cũng là cười.
Tiểu Tại Tại đạt được mục đích cảm thấy mỹ mãn mà buông mặt của anh hai ra, ngược lại đổi thành vây lấy cổ của anh, giọng sữa làm nũng: “Anh hai kể chuyện đi.”
Bé muốn nghe chuyện kể trước khi ngủ.
“Chuyện kể rằng……” Muốn nói cái gì giờ?
Ninh Hàng nghiêng đầu nhìn về anh cả, kết quả Ninh Hàn lại quay đầu sang chỗ khác làm bộ không nhìn thấy.
Đến nỗi em trai…… Cái này quá nhỏ không dựa vào được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-634.html.]
“Anh dạy em toán học nhé, trước nghe về mấy công thức và định lý nhé.” Anh nói.
“Dạ.” Căn bản không biết mấy thứ anh hai nói là cái gì, Tiểu Tại Tại ngây ngốc gật đầu, chỉ cho rằng đó là một câu chuyện mới.
Chờ bé ngoan ngoãn ở trên giường, anh hai bắt đầu giảng bài, đừng nói Tiểu Tại Tại, ngay cả Ninh Hiên nằm ở bên cạnh nghe ké cũng cảm thấy mờ mịt chả hiểu cái mô tê hành te gì cả, trên mặt ghi rõ hai chữ không hiểu.
Dù sao hai anh em cũng đều có chung một phản ứng.
Không…… Không nghe hiểu.
Ninh Hàng bình tĩnh ngâm nga tỏ vẻ, không nghe hiểu không sao hết, làm trọn trọng trách ru ngủ là được ròi.
Chính vì thế, nên khi anh bắt đầu đọc đến định lý Pitago, hai tiểu quỷ này đã gáy khò khò cả rồi.
“Em mạnh thật !”
Ninh Hàn giơ lên ngón tay cái trước mặt em trai, ngay sau đó cũng nằm xuống rồi ngủ luôn.
Anh không nói, thật ra anh cũng bị thôi miên đến mức không thức nổi.
Đây không phải là bảo vệ cái tôn nghiêm yếu ớt của một người anh trai sao.
Sau khi đánh bại được ba người kia, Ninh Hàng bình tĩnh nằm xuống, ôm lấy Tại Tại mềm như bông lại còn thơm hương sữa đang bị coi thành gối ôm.
Còn đừng nói, thật sự rất thoải mái.
Nhưng nếu buổi sáng khi tỉnh dậy không bị đè đến mức không thở nổi thì tốt biết mấy.
Tuy hình ảnh đó nhìn thì ấm ấp, nhưng lại có chút khó thở.
Trăng tròn lên cao, bao gồm cả Ninh gia ở bên trong, toàn bộ thôn xóm đều lâm vào một đêm khuya tĩnh lặng.
Không ai để ý Ninh Hiên đang ngủ say đột nhiên rùng mình một cái, sau đó ngửa đầu, hôn mê từ trong giấc ngủ.
*
“Gâu gâu gâu……”
Tiếng chó kêu to không ngớt vang bên tai khiến tiếng ồn ào không thể chịu nổi.
Ninh Hiên bực bội nắm lấy chăn bông, ôm đầu cố gắng chặn đi tiếng động làm người ta khó chịu đó đi, nhưng người ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ gọi và la hét khiến cả người Ninh Hiên cáu kỉnh.
Anh đột nhiên xốc chăn lên, nhắm mắt lại, hô to, giọng điệu rất tức giận: “bảo vệ đâu, lôi cái con chó đang sủa vào sáng sớm đó đi, ồn muốn chết!”
“Anh…… Anh trai……”
Đáp lại anh không phải là bảo vệ của đoàn làm phim, ngược lại là một giọng sữa đáng yêu đang hoảng sợ.
Ninh Hiên đang phát hỏa đơ người, đại não mơ hồ bắt đầu tự hỏi là bộ phim này có mời tới một vị khách mời nhí nào à?
Đáp án là không có.
Vậy thanh âm này từ đâu mà ra
Chẳng lẽ có nhân viên công tác hay là diễn viên nào mang trẻ con tới?
Không đợi Ninh Hiên suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.
Đứa trẻ bị anh làm cho hoảng sợ bỗng nhiên khóc to lên một tiếng "Oa!"