Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 640
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:12:33
Lượt xem: 5
Hàm răng của Ninh Hiên run lên, anh sắp bị hù chết rồi, loại chuyện kỳ quái này, vậy mà lại xảy ra ở trên người anh, vấn đề là anh thậm trí còn không biết bản thân mình là người hay là quỷ nữa, thật là đáng sợ!
"Chuyện này đến bước này rồi. Sợ hãi chỉ làm cho việc càng thêm rắc rối mà thôi. Tốt hơn hết là cứ bình tĩnh mà đối mặt." Ninh Hàn lại ấn mạnh vào vết thương của em trai, đau đến mức anh hét lên một tiếng, lập tức từ trong sự sợ hãi phục hồi tinh thần lại.
“Yên tâm, anh có một dự cảm, mặc dù bị đuổi đi, chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì.”
Nhiều lắm thì chỉ trở về cơ thể nguyên bản mà thôi.
Ninh Hàn nghĩ thầm.
Đừng hỏi vì sao mà anh lại có thể biết được, đây chỉ là một loại dự cảm mà thôi, đó là một cảm giác rất kỳ lạ, không thể diễn tả được, nhưng dựa vào loại tồn tại giống như trực giác này khiến Ninh Hàn không ít lần tránh được một vài tai nạn hay là âm mưu trên thương trường.
Cho nên anh rất tín nhiệm về dự cảm của bản thân.
“Như vậy à.” Ninh Hiên cũng biết anh cả cảm nhận rất tốt, nghe vậy liền thả lỏng lại, thoải mái dễ chịu mà ghé lên trên giường, lười biếng nói: “Cho nên kế tiếp chúng ta nên làm gì? Trông cái đồ mít ướt này? Hưởng thụ cuộc sống cuối cùng trong những ngày được trọng sinh? Trải nghiệm cuộc sống nông thôn?”
“Bùm!” Một cái nữa, Ninh Hàn không chút lưu tình tát cho em trai một cái.
Đánh đến mức anh không chịu được đau quay lại, giận dữ hét lên: “Sao anh lại đánh em?”
“Không phải là anh muốn anh chú, là ‘ anh ’ đánh chú.” Ninh Hàn vô biểu tình nói lại những lời mà bé Ninh Hàn nói: “Không được gọi em gái của tôi là đồ mít ướt.”
“Không gọi thì không gọi, con nít con nôi sao lại bạo lực như vậy, không hiểu thế nào là kính già yêu trẻ à.” Ninh Hiên ủy khuất nhỏ giọng nói thầm.
Dứt lời, anh đột nhiên phản ứng lại.
“Không đúng, cái người kia trong anh đã…… Tỉnh lại?”
“Ừm.” Ninh Hàn lên tiếng, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xem ra chúng ta sắp phải rời đi rồi.”
“Nhanh như vậy sao? Em mới chỉ đến chưa được có một ngày thôi đó.”
Ninh Hiên không nói ra được tại sao, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối.
“Chú.” Tiểu Tại Tại đứng ở ngoài cửa nghiêng người vào, giọng sữa vang lên: “Được rồi.”
Bé đã cất bát xong rồi, đang gọi người đến đây ôm bé vào.
Ninh Hàng đang muốn đứng dậy ôm bé vào, lại bị Ninh Hàn giành trước một bước.
"Để anh đi.” Anh đi đến cạnh cửa, cũng không lập tức ôm Tiểu Tại Tại, ngược lại nhân cơ hội áp chế: “Gọi anh cả đi, gọi xong anh bế em vào.”
Tiểu Tại Tại nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, đột nhiên há mồm: “Chú cả.”
Ninh Hàn: “……”
Bị sự biến hóa nhanh chóng từ “Anh cả!” thành ‘ chú cả ’ kích thích, anh đột nhiên có chút giận dỗi, buộc tiểu gia hỏa gọi anh cả thì mới thôi.
Rốt cuộc luận về bối phận, anh vốn dĩ là anh cả của bé, sao lại biến già như vậy chứ.
Tiểu Tại Tại gãi gãi đầu, gương mặt đáng yêu có chút già dặn mà thở dài.
Người lớn thật là khó chiều.
“Anh cả.”
Bé vẫn ngoan ngoãn gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-640.html.]
Nhưng bỗng dưng, Ninh Hàn lại nghe từ hai chữ này ra một tia…… chiều chuộng?
Là ảo giác nhỉ.
Anh không thừa nhận sự thật bản thân được một đứa trẻ hơn hai tuổi dỗ dành.
Ninh Hàn khom lưng, duỗi tay ôm Tiểu Tại tại vào phòng.
Tiểu Tại Tại theo bản năng định vịn bàn tay nhỏ lên cánh tay của anh cả, bỗng dưng lại thấy ươn ướt, cúi đầu nhìn lại, phát hiện ở chỗ vải che lại cánh tay của anh cả có vết máu.
Miệng vết thương đã được xử lý qua, cũng đã bôi thuốc, hiện tại không còn chảy máu nữa, nhưng bé con còn nhỏ như vậy thấy anh cả bị thương cũng có chút kinh hãi.
Sợ hãi và cả sự áy náy.
Không biết đã thả xuống từ khi nào, Tiểu Tại Tại không hề buông tay của Ninh Hàn ra, ngược lại nhẹ nhàng kiễng gót chân nhìn lên, sau đó phồng má thổi vào chỗ bị thương.
“Phù phù, đau bay đi nào.”
Thổi xong, bé còn ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt khờ dại hỏi Ninh Hàn: “Còn đau nữa không?”
Nếu còn đau bé sẽ tiếp tục thổi để cho đau bay đi.
Đối mặt với sự quan tâm đáng yêu này, ai có thể chống đỡ được?
Dù sao Ninh Hàn tự nhận là không thể, biểu tình của anh trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không đau, cảm ơn Tại Tại.”
“Hì hì……”
Được cảm ơn, Tiểu Tại Tại thẹn thùng cười.
“Ai nha, đau quá mà, đáng thương cho cái thân tàn này, rõ ràng là người bị thương nặng nhất, lại không có một ai thương một ai xót, sống chung một nhà sao mà đứa thương đứa ghét, do số phận hẩm hiu ~”
Bên này là cảnh ấm áp của hai anh em, bên kia truyền đến tiếng đau kêu lên rất là giả trân, người này một bên kêu một bên còn xướng, giai điệu u uyển ai oán, không biết còn tưởng rằng người này đang xướng khúc hát khuê phòng nào cơ.
Ninh Hàn: “……”
Ninh Hàng: “……”
“Chú có thể câm miệng được không?” Hai anh em đồng thời lộ ra biểu tình chán ghét,
Mà Tiểu Tại Tại lại lộ ra vẻ mặt đau lòng, ngoan ngoãn tiến đến trước mặt Ninh Hiên, tay tay nhỏ lay ở mép giường, nhón mũi chân, phồng má thổi vào vết thương của anh trai.
Thổi một hồi lâu, bé mới thở hổn hển hỏi: “Không…… Không đau nữa sao?”
Ninh Hiên ra vẻ nghiêm túc tự cảm nhận một lúc, sau đó làm như có thật mà nói: “Còn một chút nữa, Tại Tại nếu bây giờ gọi anh một tiếng ' anh ba ' nữa thì không còn đau đâu.”
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, không hoàn toàn hiểu mối quan hệ logic giữa việc được gọi là 'anh ba' và việc giảm đau, nhưng tiểu gia hỏa thiện lương vẫn tận lực thỏa mãn yêu cầu vô lý của người bệnh.
“Anh ba.”
“Ai ~!” Ninh Hiên thoải mái, nhưng người này không hề cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục lừa dối trẻ con: “Khá hơn nhiều rồi, nhưng vãn còn một chút đau, em nếu gọi to hơn nữa, lại rõ ràng hơn một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.”
“Anh ba!” Siêu lớn tiếng.
“Không đủ lớn tiếng rồi.” Vị người lớn vô lương tâm nào đó được tiểu bảo bảo dỗ dành cho thật vui vẻ, nhưng vẫn không thấy thỏa mãn.
Chọc cho Ninh Hàn nhìn ngứa cả mắt.
“Chú bao nhiêu tuổi ròi mà sao vẫn còn ấu trĩ như vậy chứ.”