Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 641
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:12:55
Lượt xem: 7
“Ấu trĩ cái gì chứ” Ninh Hiên không phục mà lớn tiếng cãi lại: “Người ta năm nay mới 6 tuổi, ấu trĩ là chuyện bình thường được chưa?”
Nói xong, anh còn dang cả hai bàn tay ra chống ở hai bên má, bày ra kiểu bông hoa, chớp mắt, cố gắng bán manh.
Ninh Hàn: “……”
Ninh Hàng: “……”
Quên đi, không nên chấp cái người điên này.
Hai người anh trai đồng thời quay đầu, cố nén lại sự buồn nôn.
Chỉ có Tiểu Tại Tại không hiểu chuyện gì mà nghiêng đầu, cũng học động tác của anh ba, dùng hai tay búp măng mở đặt ở hai bên má bánh bao, nhếch miệng nở một nụ cười xán lạn, giống như một đóa hoa hướng dương ngọt ngào.
Bị sự đáng yêu này tấn công, Ninh Hiên không nhịn được, hướng về về phía má bánh bao mềm mịn trắng nõn đó, muốn thực hiện tội ác với cái móng vuốt xấu xa.
Đáng tiếc, còn chưa kịp chạm vào, đã bị anh cả đánh vào mu bàn tay.
“Đừng có mà niết má con bé , nếu làm em ấy khóc rồi thì em có dỗ được không?” Vẻ mặt Ninh Hàn nghiêm túc mà răn dạy em trai.
Trải qua sự cố vừa rồi, ba anh em bọn họ cũng được chứng kiến sự khủng bố khi em gái khóc, loại âm thanh này khi rơi vào trong tai tạo nên cảm giác sợ hãi , Ninh Hàn tỏ vẻ bản thân không muốn chứng kiến thêm dù chỉ nửa giây.
Được anh cả nhắc nhở, Ninh Hiên hiển nhiên cũng nhớ lại sự đáng sợ ban nãy, không khỏi ngượng ngùng mà thu hồi tay lại.
“Chỉ là do em thấy con bé đáng yêu quá, nhất thời không nhịn được.”
“A, cái người lúc trước còn bài xích người ta là ai ấy nhỉ? Lúc này mới biết người ta đáng yêu sao?”
Ninh Hàn khoanh tay chế nhạo, vẻ mặt đầy mỉa mai.
Ninh Hiên: “…… Anh cả à, có phải oán khí của anh với em rất lớn không?”
“Không có.”
“Rõ ràng là có, anh đi soi gương đi, nhìn thử cái bộ dáng hiện tại của anh đi, vẻ mặt âm dương quái khí.” Ninh Hiên với vẻ mặt lên án chỉ vào mặt của anh cả.
Sau đó đã lại bị ánh cả đánh vào mu bàn tay.
“Không được chỉ tay vào mặt người khác như vậy, không lễ phép.”
Nói xong, Ninh Hàn còn quay đầu lại nhỏ giọng dịu dàng nói với Tiểu Tại Tại đang nhìn anh chằm chằm: “Tại Tại không được học thói xấu này của anh ba nha, phải là một em bé ngoan ngoãn đáng yêu nhé.”
"Dạ~.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn gật đầu, nãi thanh nãi khí lặp lại lời của anh cả “Không được học.”
Khiến Ninh Hiên tức giận đến mức khuỵu xuống.
Anh duỗi cánh tay ra, ấn xuống cái đầu nhỏ với mấy cọng tóc tơ mềm mại của tiểu gia hỏa, rồi xoa một cách điên cuồng, khiến mái tóc ngắn mềm mại xinh đẹp của bé biến thành cái ổ gà.
“Cái đồ không có lương tâm này, vừa rồi người liều mạng cứu cưng chính là anh ba cưng đó, lúc này đã phản bội anh theo chân anh cả rồi, ngay cả gió còn chạy chậm hơn cả cưng đó!”
Sự lên án này của Ninh Hiên, Tại Tại không nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-641.html.]
Bởi vì bé không nghe hiểu, chỉ có thể dùng đôi mắt nhỏ mê mang nhìn anh, nhìn ngốc manh.
Ninh Hiên vừa thấy dáng vẻ này của tiểu gia hỏa, tức khắc bị nghẹn, ngay sau đó thở dài: “Quên đi, sao mình lại đi chấp nhất với một cục thịt di động chưa cai sữa là gì chứ.”
“Thịt thịt.” Tiểu gia hỏa đột nhiên kêu lên không đầu không đuôi.
Ninh Hàng thấy vậy theo bản năng quay đầu lại, liền thấy hai mắt Tiểu Tại Tại sáng lấp lánh, nhìn kỹ, khóe miệng dường như còn có cái gì đó trong suốt, thì ra là thèm thịt.
Thịt thì khẳng định không có.
Nếu ở thế giới kia, chỉ với một cuộc gọi anh có thể gọi được một bàn thức ăn với các món được làm từ thịt cho em gái ăn no nên luôn.
Đáng tiếc ở cái niên đại vật tư khan hiếm này, thịt hoàn toàn là một loại hàng xa xỉ, rất nhiều nhà quanh năm suốt tháng còn không được ăn mấy một miếng thịt vụn.
Mà hiện tại loại thịt duy nhất trong nhà chỉ có mấy con gà mái đẻ trứng kia mà thôi, nhưng hiển nhiên mấy người các anh không thể đi giết gà lấy thịt cho em gái ăn.
Nhưng nhìn bộ dáng thèm ăn này của bé, lại không được ăn, khiến trong lòng ba anh em có chút khó chịu.
Còn may, tiểu gia hỏa tham ăn cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Đừng nhìn bé nhỏ tuổi, nhưng bé cũng hiểu không có chuyện tốt mỗi ngày được ăn thịt, cho nên chỉ có thể chịu đựng cơn thèm này.
Vì vậy chỉ trong tích tắc sự chú ý của bé đã dời đi.
“Chú.” Tiểu Tại Tại lay nhẹ cánh tay của Ninh Hàng.
“Gọi anh hai.” Ninh Hàng không chê phiền tiếp tục sửa lại.
“Anh hai.” Tiểu Tại Tại cũng không để ý đến vấn đề xưng hô, bé nhẹ nhàng lay tay của Ninh Hàng, nhỏ giọng làm nũng: “Kể truyện đi, Tại Tại nghe.”
Muốn anh kể chuyện cho nghe sao?
Ninh Hàng nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời dần dần lên cao, cũng đã gần trưa.
“Ăn cơm trưa trước đã, ăn xong trước khi đi ngủ anh kể chuyện cho Tại tại nghe.”
Tiểu Tại Tại làm việc và nghỉ ngơi đã được mẹ nuôi thành có quy luật
Mỗi ngày đi ngủ vào lúc 8 giờ đến 8 giờ 30 , thức dậy vào khoảng thời gian 6 giờ đến 7 giờ sáng, sau khi ăn trưa và ăn tối xong thì đưa bé đi dạo trong sân hai vòng. Sau khi tiêu hóa, sẽ cho bé nghỉ trưa trong khoảng một tiếng.
Trẻ đang trong giai đoạn mới lớn, cần được đảm bảo ngủ đủ giấc.
Ninh Hàng cũng không muốn phá vỡ quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Tiểu Tại Tại, cho nên dù bé có làm nũng như thế nào, anh nhất định tuân theo thời gian biểu của bé.
Thấy làm nũng vô dụng, Tiểu Tại Tại vốn có bản tính ngoan ngoãn cũng không định chơi xấu hay là ăn vạ, chỉ có thể bĩu môi, ngoan ngoãn được anh hai dẫn lên nhà chính, chuẩn bị ăn cơm.
Trước khi đi, Tô Hân Nghiên đã chuẩn bị cơm trưa cho bốn đứa nhỏ ở nhà.
Là một nồi cháo rau lớn, cháo đã được ninh từ buổi sáng đến bây giờ, khi mở ra thơm vô cùng, bên trong còn bỏ thêm một chút thịt khô, nhưng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể khiến cháo thêm vị thịt.
Bốn bỏ lên năm, cũng coi như hôm nay được ăn thịt.