Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-09-06 10:05:24
Lượt xem: 42
“Có người sao? Tôi là người phát thư, tới truyền tin.”
Sáng sớm, Tiểu Táo liền đạp xe, cõng một bao thư tín to, vào trước cửa Ninh gia truyền tin.
Anh thường đến từng hộ gia đình để chuyển thư hai lần một tuần, nhưng sẽ có một số người không chờ đợi được, thì sẽ đến bưu điện để lấy thư và gói hàng. Hôm nay là ngày giao hàng, còn có một lá thư gửi cho Ninh gia.
“Tới rồi.”
Giọng nói tương ứng trong sân không phải là giọng của người lớn, mà là giọng nói nhẹ nhàng dễ thương của một tiểu nãi âm.
Ngay sau đó, cửa nhà đóng chặt được mở ra, một đầu nhỏ dò ra: “Chú Tiểu Táo.”
Tiểu Tại Tại còn nhớ rõ người phát thư trước mắt này.
“À, Tại Tại, mẹ cháu đâu?” Tiểu Táo cười hỏi.
“Mẹ cháu ra ruộng làm việc.” Tiểu Tại Tại nói.
Ngày hôm qua bé bị cảm nắng một chút, hôm nay mẹ liền không cho ra cửa, bắt bé phải ở lại trong nhà nghỉ ngơi, thuận tiện bồi bà nội, nhưng bà nội vẫn còn ở trong phòng ngủ, cho nên Tiểu Tại Tại ra mở cửa.
“Vậy à.” Tiểu Táo nghĩ , mình còn có rất nhiều thư muốn đưa, không có thời gian ra ruộng tìm người, liền lấy thư của Ninh ra, đưa cho Tiểu Tại Tại: “Đây là thư của nhà cháu, nhớ rõ phải đưa cho người lớn, không thể làm mất.”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại đưa tay tiếp nhận thư, cũng không quên lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn chú.”
Mẹ nói, chú đưa thư đã giúp nhiều người đưa thư, rất vất vả, cho nên khi nhận được thư từ chú ấy, phải biết cảm ơn người ta.
“Không cần cảm ơn, Tại Tại thật ngoan.” Tiểu Táo bị câu cảm ơn này của Tiểu Tại Tại khiến cho lòng vui vẻ hơn, trên mặt cười càng thêm xán lạn.
Anh một lần nữa sải bước lên xe, cùng Tiểu Tại Tại phất tay từ biệt: “Chú đi rồi, Tại Tại về nhà đi thôi, tạm biệt.”
“Chào chú.”
Tiểu Tại Tại vẫy vẫy cái móng vuốt nhỏ, nhuyễn manh mà cùng Tiểu Táo tạm biệt.
Sau khi tạm biệt chú Tiểu Táo , bé cầm thư, trở về trước cửa phòng mẹ, vốn định để thư vào bàn sách trong phòng mẹ, nhưng khi duỗi tay đẩy cửa mới phát hiện trước khi ra ngoài mẹ đã khóa cửa lại.
Liền đi vòng ra nhà chính, đem thư đặt ở trên bàn chính của nhà chính.
Thời điểm đặt thư lên bàn, trong lúc vô tình Tiểu Tại Tại còn nhìn thấy chữ kí của một đơn vị đặc biệt.
Hình như là được gửi từ quân đội.
Nhưng những chữ tiếp theo quá phức tạp, bé không nhận biết được, liền không để ý nhiều, tự mình chạy ra ngoài sân chơi.
Trong sân Ninh gia có thêm một con ngựa gỗ nhỏ.
Sau lần bé được chú cảnh sát khen thưởng tiền thưởng truy nã, mẹ hỏi bé muốn được khen thưởng thứ gì, Tiểu Tại Tại sẽ nói ra để mẹ mua cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-69.html.]
Vốn dĩ nguyện vọng lúc đầu của bé là muốn một phòng kẹo, đáng tiếc bị mẹ và bà nội song long phủ quyết, nói là trẻ con không nên ăn quá nhiều đường, sẽ bị sâu răng rất đau.
Cho nên Tiểu Tại Tại chỉ có thể lui đi nguyện vọng ấy mà cầu tiếp theo, muốn một món đồ chơi.
Chị Tiểu Hoa ở nhà đã có một con ngựa gỗ nhỏ, Tiểu Tại Tại một con mắt thèm, nên lúc này cũng muốn mình được sở hữu một con như vậy.
Ngựa gỗ do Tô Hân Nghiên tự xuất tiền túi của mình nhờ thợ mộc trong thôn làm giúp, còn lại 300 đồng tiền thưởng kia, bị Tô Hân Nghiên giữ lại.
Số tiền này đều là của Tiểu Tại Tại, trong đầu cô tính toán một phen.
Chuẩn bị chờ sau khi con gái lớn lên trả lại cho bé, hoặc là về sau nhìn xem có thể giúp bé con làm chút đầu tư gì đó, giúp bé con trong tương lai sẽ có nhiều tài sản hơn.
Tiểu Tại Tại đang ngồi ở trên ngựa gỗ , tự lung lay.
Ngay từ đầu còn chơi rất vui, nhưng thời gian dài liền cảm thấy một người có chút cô đơn, không khỏi mất mát mà cúi xuống đầu, có chút nhớ các anh trai và những người bạn nhỏ của mình.
“Bé con, bà nội nấu chè đậu xanh này, cháu có uống không ?”
Bà Ninh lúc này vừa lúc đứng lên, tính toán đi phòng bếp nấu cho người một nhà một xoong chè đậu xanh.
Nấu xong chè đậu xanh có thể để xuống giếng, chờ mọi người về nhà lấy cho mỗi người một bát uống, mát mẻ lại giải nhiệt.
“Uống!” Vừa nghe đến có ăn ngon, cái gì cô không cô độc hay không mất mát tất cả đều bị Tiểu Tại Tại vứt ra sau đầu, bé từ trên nhỏ ngựa gỗ bò ra, lon ton mà đi theo phía sau m.ô.n.g bà nội, nghiêng đầu nhìn bà nội nấu chè đậu xanh.
“Đi xa chút, không thì sẽ bị bỏng đấy.”
Bà Ninh đuổi cháu gái nhỏ xa một chút, sau đó đem đậu xanh được ngâm từ tối hôm qua đến giờ cho vào một nồi to, hơn nữa nước trong, lửa lớn nấu, khiến đậu xanh nở càng to ra, lại thêm chút đường vào nấu tiếp là được.
Trong nhà không có đường trắng, bất quá còn có một vại mật ong.
Bà Ninh cho một ít mật ong vào cho vừa miệng, canh đậu xanh nấu kiểu này ngon hơn khi cho đường đơn thuần.
Có một thôn ở gần Trần gia thôn có người nuôi ong, ong mật không tính là vi phạm lệnh cấm gia cầm, cho nên có thể tùy tiện chăn nuôi, nông gia mật ong ở niên đại này cũng không tính là sang quý, tương phản, còn phi thường tiện nghi.
Cho nên Tô Hân Nghiên rất thích mua chút mật ong để ở nhà, ngẫu nhiên sẽ pha một chút mật ong với nước cho bọn nhỏ uống.
Làm thành nước uống bình thường.
Chè đậu xanh nấu xong, bà Ninh đầu tiên lấy một bát nhỏ múc cho cháu gái uống.
Lo lắng bé con sẽ bị bỏng, bà còn giúp đỡ bưng ra trên bàn nhà chính.
Chén còn còn chưa buông xuống, liền tưởng phát hiện trên bàn có thư, hỏi: “Thư này ở đâu ra đây?”
“Chú Tiểu Táo đưa tới.” Tiểu Tại Tại đã gấp không chờ nổi mà ngồi trước ở cạnh bàn, chờ bà nội để chè đậu xanh xuống cho bé.
Bà Ninh liếc mắt nhìn bức thư ký tên là địa chỉ quân khu nơi ở của con trai bà, bà vội vàng đặt bát canh đậu xanh trước mặt cháu gái, sau đó cầm bức thư lên và mở ra.
Vốn tưởng rằng là con trai gửi thư về nhà, không ngờ lại là lãnh đạo của con trai gửi lại đây.