Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:05:07
Lượt xem: 57
Khuôn mặt mẹ Diệp lộ rõ vẻ đau đớn.
Trước đây bà không thích Tống Văn Cảnh bao nhiêu, nói xấu anh bao nhiêu thì giờ lại như dội ngược lại hết câu này đến câu khác.
Nó thực sự làm tổn thương trái tim bà.
Trước khi gặp con rể, mẹ Diệp đã nghĩ trong lòng rằng bà sẽ không chấp nhận nhà họ Tống.
Khi đó bà vì muốn tìm được một người con rể tốt mà nuông chiều con gái như vậy. Bà hận Tống gia đến mức làm sao tin được có thể có được một người con rể tốt?
Sau khi gặp con rể, mẹ Diệp thoáng tiếc nuối. Bà không nên làm như thế này với con rể.
Sau đó, bà cảm thấy nhà họ Tống cũng giống như nhà họ Diệp. Bà không thể nào tức giận được nữa.
Mẹ Diệp ngoài mặt ủ rũ nhưng trong lòng lại rất thích con rể. Sao lại có người đẹp trai như vậy, khó trách con gái mình muốn cưới nó?
DTV
Vì công việc, bà thường không ưa con rể.
Nhưng vào lúc này, mẹ Diệp chỉ cảm thấy mặt đau nhói như bị ai tát, cả người trắng bệch.
Bà nghẹn họng không biết nói gì.
Mẹ Diệp cả đời luôn mạnh mẽ, không chịu thừa nhận rằng mình đã sai. "Văn Cảnh, cám ơn con.”
Cha Diệp đã pha trà thơm và kết quả tốt hơn những gì ông mong đợi. Trước kia hốc mắt ông trũng sâu, gầy gò và thiếu sức sống giờ đã tươi sáng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-135.html.]
Trên khuôn mặt tái nhợt của ông hiện lên một tia sáng, ông cảm ơn con rể: “Con mới về có mấy ngày mà đã sắp xếp xong những chuyện này, nhất định con đã chuẩn bị từ rất lâu rồi."
Khuôn mặt vốn không rõ hình dạng của ông lúc này có một tia sáng lóe lên, phảng phất sức sống. Cha Diệp rất vui, không chỉ vì công việc này mà còn vì con rể của ông sẵn sàng dành công sức để giúp đỡ nhà họ Diệp.
Đặc biệt, con rể vừa bước vào nhà đã quan tâm đến con gái của ông, trong mắt cũng chỉ có con gái, xem ra lời đồn không hề đúng.
Cha Diệp nói ra lời từ lâu ông đã muốn nói. Có người lo cho con gái mình nên ông có c.h.ế.t cũng yên tâm.
Tống Văn Cảnh không biết những người trong nhà họ Diệp đang nghĩ gì, anh chỉ chào một tiếng rồi nhìn anh hai Diệp: "Anh hai, chúng ta đi thôi." Anh hai Diệp không muốn xin việc gì cả.
Nhưng cả nhà đều nhìn anh ấy nên cuối cùng anh ấy cũng đành đi ra ngoài với em rể.
Trên đường đi, anh hai Diệp lén nhìn cậu em rể cao hơn mình một cái đầu này, thầm nghĩ cách thoát khỏi công việc này.
Tống Văn Cảnh như đoán được tâm tư của anh ấy: "Anh không muốn đi làm sao?"
Anh hai Diệp gật đầu đồng ý: "Em rể, vẫn là em hiểu anh, chủ yếu là tình hình trong nhà em cũng thấy rồi đấy.”
Nhưng Tống Văn Cảnh đã cắt ngang lời anh ấy và đôi mắt đen láy nhìn anh ấy chằm chằm: "Đồ khốn, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chỉ đến khi c.h.ế.t anh mới chịu dừng lại sao?"
"Nếu không phải sợ Tinh Tinh đau lòng, em cũng không muốn xen vào."
Anh chỉ không nỡ nhìn thấy những giọt nước mắt của cô vợ nhỏ. Anh thích đôi mắt hoa mai xinh đẹp luôn tràn ngập niềm vui của cô.
Anh hai Diệp bị chột dạ: Làm sao em rể biết?
Anh hai Diệp mở to đôi mắt có nét giống với Diệp Mạn Tinh. Anh hoàn toàn bị cậu em rể này làm cho sợ hãi, không dám nói gì nữa.