Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:05:08
Lượt xem: 82
Hai người đi thẳng đến thị trấn. Đầu tiên họ đến Cục công an thị trấn để báo án, sau đó là đến trạm xe của thị trấn.
Nhưng vừa đến trạm xe, anh hai Diệp vừa nhìn thấy mộtm thanh niên mặc đồng phục liên bị em rể đẩy lên xe: “Đây là đồng đội cũ của em, anh hãy lái xe của anh ấy đến tỉnh."
Anh hai Diệp suýt chút nữa cắn lưỡi: "Hả? Vậy còn emp thì sao?"
Tống Văn Cảnh vẫy tay với anh ấy: "Em gái của anh ăn không ngon, để em đi lên núi tìm một ít mận
chua. Đồng đội của em sẽ dẫn anh đến chỗ làm việc."
qAnh hai Diệp đột nhiên phải ăn 'cẩu lương' của em gái và em rể.
Anh ấy vẫn luôn cho rằng em rể đi ra ngoài để đi làm cùng với anh ấy, nào ngờ em rể vì em gái ăn không ngon nên mới đi ra ngoài để tìm mận chua.
Từ Thành Tân đã ở trong xe, vẫy tay với hai người: "Mau lên xe nào!"
Nói xong, anh ấy nói với Tống Văn Cảnh: "Anh Tống đừng lo lắng, tôi có thể sắp xếp được."
Anh hai Diệp đang có tâm trạng phức tạp.
Trong lúc này, anh ấy không biết nên vui hay nên buồn, em gái của mình đã bị người khác cướp mất.
Anh ấy thấy em rể cao lớn đẹp trai, nói muốn tìm mận chua cho vợ mà không sợ mất mặt, anh đành cắn răng gọi: "Em rể ơi."
Tống Văn Cảnh vừa định xoay người rời đi thì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-136.html.]
DTV
Một lực mạnh ập đến, Tống Văn Cảnh bị kéo đến gốc cây bên góc đường, khi ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt giống như cô vợ nhỏ của mình. "Anh có thể tin em không?"
Tống Văn Cảnh nhướng mày: "Anh làm sao vậy?"
Anh hai Diệp thực ra tính hơi ngốc nghếch nhưng gia đình đột nhiên gặp khó khăn nên anh buộc phải thay đổi tính cách đột ngột.
Trước đây, anh ấy là trụ cột của nhà họ Diệp, nhưng sau này anh ấy gặp chuyện, bị bắt phải đi kinh tế mới, nên học cách che giấu cảm xúc.
Lúc đó, em gái buộc phải nhảy xuống nước tự tử khiến anh ấy hối hận và day dứt.
Lần này, khi anh ấy đi thu thập những tội ác mà giám đốc Ủy ban Cách mạng đã gây ra, hơn một nửa số tiên tiết kiệm của anh ấy đã được đồn vào đó. Tuy nhiên, các thành viên gia đình trong anh ấy sẽ bị liên lụy và nếu anh ấy báo cáo, nó có thể không hiệu quả.
"Công việc này, chẳng lẽ là vì em gái hy sinh cái gì sao? Nếu là như vậy thì anh cũng không muốn. Nếu như em gái anh nợ em thứ gì thì anh. " Anh hai Diệp mím môi, một hồi lâu chua chát nói: "Em cứ ra một mức giá, anh sẽ dùng cả đời anh để trả lại."
Tống Văn Cảnh hơi ngạc nhiên. Anh nhận ra nhà họ Diệp cũng chưa mất đi trụ cột.
Tuy rằng khinh thường anh hai, nhưng anh thấy anh hai cũng không phải là người kém cỏi. Anh nhìn chằm chằm anh hai: "Em nợ anh."
Anh hai Diệp trong lòng thắt lại: "Cái gì?" "Một trái tim."
Anh hai Diệp đột nhiên hoa mắt, tất cả căng thẳng đêu mất hết. Anh ấy sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý tứ.
"Làm bài thi thật tốt." Tống Văn Cảnh quay lại nói.
“Đợi đã.” Anh hai Diệp cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau một hồi kinh ngạc, vội vàng lấy ra một xấp tài liệu từ trong chiếc túi vải quân đội màu xanh, nhét vào tay em rể: “Cái này, anh tin em có thể làm được. Làm cho tốt nhé, em rể."