Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:19:02
Lượt xem: 56
Thấy đôi mắt trong suốt như nước suối trong nơi khe núi kia của em gái nhìn mình, anh hai Diệp bèn nuốt câu nói tiếp theo xuống.
Nhưng điều kỳ lạ là em rể cũng ừ một tiếng, đồng ý cùng nhau chụp ảnh gia đình.
Mấy người lại ngồi ở trong tiệm chụp ảnh quốc doanh, sau khi anh hai Diệp chụp được một bức ảnh có em gái và cặp sinh đôi, tiếp đó lại chơi đểu trực tiếp đá em rể ra, ôm cặp sinh đôi và em gái chụp ảnh riêng.
Ai mà thích đàn ông thối cướp em gái của mình chứ?
Tống Văn Cảnh có chuyện tìm anh hai Triệu nên hai người gặp nhau ở bên ngoài tiệm chụp ảnh, tàn thuốc đỏ lửa trong tay đang không ngừng cháy, nhưng anh lại không hút một hơi nào.
Lần này cô vợ nhỏ dẫn theo hai đứa con chưa đến hai tháng của anh đi tới một nơi xa lạ, đây là đi xa nhà, bộ đội đã gọi điện thoại tới thúc giục Tống Văn Cảnh.
Anh không thể đi cùng cô vợ nhỏ nhưng lại không thể ngăn cản, loại cảm giác mất kiểm soát này khiến cho cảm xúc của anh cuồn cuộn loáng thoáng có xu thế không khống chế được.
"Không yên tâm?" Triệu Chiêu Hoa vừa nói chuyện, vết sẹo trên gương mặt kia lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.
Anh ấy có dáng người không cao không thấp, có thịt mập mạp, trông thì bình thường nhưng đáy mắt lại lóe ánh sáng, trên người đây hơi thở hung hãn.
Tống Văn Cảnh: “Ừ."
DTV
Dừng một lát, anh lại bổ sung: "Ngoài lân đó cô ấy rời đi một mình ra, lân này còn mang theo cả cặp sinh đôi, con còn chưa đủ hai tháng, tôi lại không chăm sóc được."
Anh là quân nhân nên không phải muốn xin nghỉ là xin nghỉ được, kỷ luật nghiêm minh, đây là yêu cầu cơ bản.
Chuyến đi lân này ngoài vợ và con anh ra còn có cha chồng, lại còn đi đến bên Hồng Kông, anh rất không yên lòng.
Triệu Chiêu Hoa lại cười một tiếng vô cùng sang sảng: "Cậu trở nên thút thít như đàn bà từ khi nào thế, có tôi đi cậu cứ yên tâm!" Nhớ tới chuyện này, anh ấy lại hỏi: "Lần này các cậu phải làm nhiệm vụ bao lâu?"
Tống Văn Cảnh thở ra một hơi, tùy ý nói: "Chắc phải hai tháng." Những chuyện khác anh cũng không rõ, chuyện của bộ đội không thể tùy tiện nói với người ngoài được.
Cho dù là đồng đội cũ hay lãnh đạo cũng thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-467.html.]
Triệu Chiêu Hoa biết như vậy là đủ rồi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh kéo căng như gặp phải kẻ địch lớn, anh ấy đành phải cười to sang sảng: "Yên tâm đi, đến lúc đó sẽ đưa vợ con cậu đến căn cứ cho cậu, anh hai của cậu dùng tính mạng để đảm bảo."
Tống Văn Cảnh thả lỏng tinh thần đang căng thẳng, đưa thư giới thiệu cho anh ấy: "Cảm ơn anh hai, cô ấy nói muốn đi sang bên đó tìm kiếm nguồn tiêu thụ cho nhà máy trong thôn."
“Bên kia, anh hai cũng biết xã đoàn ngang ngược, không an toàn lắm.”
Triệu Chiêu Hoa cũng ngẩn người, tàn thuốc trong tay sắp rơi xuống: “Cô vợ nhỏ của cậu cũng có can đảm như vậy hả? Thế mà cậu cũng đồng ý?”
Anh ấy đi tới đi lui, cuối cùng cũng biết bạn tốt của mình đang lo lắng cái gì. Chỉ là anh ấy vẫn tò mò: “Cậu nôn nóng bất an như thế mà vẫn chưa phát bệnh hả? Gần đây có đi khám bác sĩ không?” Triệu Chiêu Hoa tò mò muốn chết, lúc trước anh ấy vì chuyện bất đắc dĩ nên mới phải đổi nghề.
Không ngờ vậy mà bạn tốt không phát bệnh nữa, đây là tìm ai chữa vậy.
Nghe thấy anh hai đề cập tới điều này, Tống Văn Cảnh ngẩn người lắc đầu: “Không khám, hình như đã lâu không tái phát bệnh.”
Đáy lòng anh mơ hồ có một đáp án, đó là vì vợ nên bệnh của anh rất ít tái phát. Nhưng anh không nói điều này ra mà lại nói sang một chủ đề khác: “Anh hai, nếu cách của Tinh Tinh có thể thực hiện được và có thể thúc đẩy nền kinh tế của chúng ta, vậy phía anh..."
Anh ấy ung dung nói: “Có thể tìm thêm nhiều con đường mưu sinh cho gia đình của các anh em là được rồi, nhiều năm như vậy vẫn luôn là cậu gánh vác cuộc sống của họ, khi nào thì em mới có thể có cuộc sống của riêng mình?"
"Anh hai, anh lớn hơn tôi mà bây giờ vẫn chưa lập gia đình đấy thôi."
Triệu Chiêu Hoa cười ha ha vỗ vai anh: “Yên tâm đi, anh sẽ đi kiểm tra xem, nếu không đáng tin cậy thì anh sẽ ngăn cản chữa chừng, cậu không cần lo lắng đâu.” “Còn về việc lập gia đình, anh cũng không chắc mình có thể kết hôn được không, cậu nhìn vết sẹo trên mặt tôi này, ai có thể để ý tới anh chứ? Không phải là tôi không quan tâm đến chuyện đó.”
Lúc rời đi, Diệp Mạn Tỉnh và mẹ chồng cùng tiễn người đàn ông đi.
Tống Văn Cảnh thật sự rất lo lắng, anh ôm lấy cô vợ của mình hôn lấy hôn để, nụ hôn kia vừa hung ác vừa tàn nhẫn, cuối cùng anh dùng sức ôm chặt cô.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Vợ à, trước tiên đừng chạy lung tung, anh ở nhà chờ em và con trở về.” Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô, vòng tay ôm chặt eo cô mạnh đến mức cô gần như bị ép chặt vào người đàn ông.
“Được rồi, anh ba nhẹ nhàng chút đi.” Giọng nói dịu dàng của cô đây hờn dỗi: “Em sẽ về sớm thôi, cũng không phải là chia tay quá lâu.”
Thật sự không có lương tâm mà, Tống Văn Cảnh siết chặt cánh tay đang ôm vợ.
Dừng một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, anh không nhìn được mà nói ra lời từ tận đáy lòng: “Vợ à, em nhìn xem, ai lại để em và con ra ngoài lâu như vậy chứ?”