Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:19:30
Lượt xem: 51
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì càng quan trọng hơn nữa. Tôi vẫn cảm thấy mình đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, đương nhiên cũng sẽ yêu con của cô ấy. Về những chuyện khác."
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảm thấy tôi có thể không để bụng."
Tân Lâm đột nhiên liếc nhìn anh ta một cái, tháo cặp kính gọng vàng xuống, bất chợt nói: “Chồng của cô ấy rất tài giỏi, đánh đ.ấ.m còn giỏi hơn tôi, tôi đã đấu với anh ta một lân, là anh ta thắng.”
"A, tôi, tôi, tôi, chẳng lẽ anh ta tới Hồng Kông được chắc?"
Tân Lâm nhìn anh ta đây thâm thuý, không nói thêm gì nữa.
Anh ta không nói cho Thang Vỹ biết rằng người đàn ông đó có tính chiếm hữu rất cao, làm sao mà có thể không chuẩn bị gì được.
Cái tên công tử bột như Thang Vĩ này hoàn toàn không ngờ rằng có ngày cái người lạnh lùng như núi tuyết như Tân Lâm cũng biệt hố người.
Vì vậy lúc Tân Lâm nói với anh ta: "Cô ấy nhờ tôi hẹn gặp tên nhà giàu mua đào chi của tôi, hẳn là cô ấy muốn gặp cậu."
Thang Vĩ thật sự vỗ tay đứng bật dậy, sắc mặt sáng ngời nói: "Tôi nói rồi mà, đây chính là duyên phận phải tu luyện ngàn năm."
Cậu Giang ở một bên cười lớn, anh ta còn bị người chồng sĩ quan quân đội của cô bé Diệp Mạn Tinh kia làm cho giận đến dậm chân.
Cái tên đào góc tường công khai này, không sẽ thê thảm đến mức nào.
Ngày hôm sau, đã có tin tức của chú Năm mà Tân Lâm cho cô liên lạc, nhưng ông ấy lại đi ra ngoài. Thật đáng tiếc, bọn họ không gặp được. Chú Năm này khá có ấn tượng, không gặp được người, lại cũng không thể đắc tội Tân Lâm nên cử đàn em đắc lực nhất của mình đến gặp bọn họ.
Diệp Mạn Tinh bảo đối phương đánh giá hai bức tranh cô mua từ thai phụ gầy yếu ở thành phố Vân, cũng như những món đồ cổ cô đổi bằng lương thực ở chợ đen. 1808034 Nhìn thấy Tân Lâm cũng có mặt ở đây, tên trợ thủ kia cũng không ép giá, chỉ nói: “Cô Diệp, giá mua hai bức tranh này của chúng tôi là một vạn đồng tiền mỗi bức, cô cũng có thể đặt ở đây, sau này chúng tôi sẽ bán đấu giá, chúng tôi chỉ nhận tiền hoa hồng một nửa thôi.”
Vậy chỉ cần bán nó là cô đã xoay được gần hai vạn đồng tiền? Diệp Mạn Tinh không ngờ ngành này lại lãi như vậy.
Có lẽ vì trái cây giá cao ngất trời nên cô chỉ để lại hai bức tranh, cộng thêm một món đồ cổ khác trị giá một vạn tệ, tổng cộng là ba vạn tiền, để đối phương bán đấu giá. Chạng vạng sẽ có một cuộc đấu giá có liên quan đến một số trang sức và ngọc thạch.
Lúc này Diệp Mạn Tinh mới nhớ ra nhà họ Tân có kinh doanh trang sức, trước khi bước vào hội trường đấu giá, Diệp Mạn Tinh hỏi Tân Lâm: "Trưởng khoa Tân, anh có biết ở đâu có buổi đấu giá đá thô không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-485.html.]
Tân Lâm vừa đưa thiệp mời cho nhân viên, nghe thấy thì ngạc nhiên: “Muốn tham gia cá cược đá à?”
"Rủi ro có chút cao."
Có thể khiến một người giàu bậc nhất ở Hong Kong như Tân Lâm nói ra điều này, có thể thấy những ngành ngày có nguy hiểm rất lớn, nhưng cùng với đó cũng là cơ hội lớn.
Cái gọi là ý nghĩ về thiên đường và địa ngục, không gì khác hơn thế.
Diệp Mạn Tinh thản nhiên nói: “Chỉ là để tích lũy kinh nghiệm mà thôi.”
Nếu đào mộc bổn thể của cô cô ở đây, đi đặt cược đá thô nhất định sẽ có tác dụng thẩm định bảo bối nhất định, tự nhiên cô sẽ biết đá thô nào có chứa ngọc.
Thật không may, đào mộc bổn thể không có ở đây, hoa đồng hành cũng không ở đây, nên đành phải thử vận may dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ.
Nhu cầu về ngọc của cô hiện tại quá lớn, không chỉ cần ngọc cho lôi kiếp sau này, mà còn cần ngọc cho việc kinh doanh trái cây của mình, hàng ngày cô cũng cần ngọc để duy trì tu vi thể chất nữa.
DTV
Chỉ dựa vào chợ đen để thu thập một số đồ trang sức và ngọc bích là không thể đủ được.
Tân Lâm nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng kể ra một số địa điểm: “Đại lục vẫn được kiểm soát chặt chẽ, thị trường chợ đen hiếm khi mở cửa. Thị trường chợ len lớn nhất hiện nay vẫn là ở Miến Điện. Gân biên giới Thụy Lệ phía Tây Nam cũng có một thị trường giao dịch tư nhân bí mật.”
“Chỉ là dù có ở đâu, dường như thân phận của cô không phù hợp để đi."
Đại khái là nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Diệp Mạn Cảnh tối sầm lại trong nháy mắt, anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Rất nguy hiểm, trừ khi,"
"Trừ khi cái gì?”
“Trừ phi cô có thầy, hoặc là,” Ngừng một chút, cuối cùng Tân Lâm cũng mở miệng nói: “Hoặc là đi theo đội của tập đoàn chúng tôi, nhưng cũng chưa chắc bảo đảm được an toàn, rất nguy hiểm."
Nói đến đây thì cũng đã rõ ràng
Diệp Mạn Tinh cảm ơn, cũng không nói quá nhiều về đào chi. Hai người phục vụ, một người mặc vest đen, một người váy đỏ đi tới mời bọn họ vào.