Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 510
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:18
Lượt xem: 64
Tống Bối Bối thật sự không biết số lượng là gì, cô bé chỉ biết rất nhiều và không nhiều lắm.Nhưng cô bé lại không biết đếm.
Mà em trai Tống Đoàn Đoàn của cặp song sinh lại giống như thần đồng kiếm cơm dựa vào trí thông minh, Tống Đoàn Đoàn đã biết đếm từ lâu, cậu bé còn có thể nhận biết tiền.
Cái này gọi là binh bất yếm trá, vẻ mặt khi nói chuyện của cậu bé rất có tính mê hoặc. Đều là cùng gọi mẹ mà, tại sao cô bé lại phải cho kẹo thỏ sửa trắng chứ?
Hết lần này tới lần khác, cô bé luôn bị vẻ mặt của người em trai trong cặp song sinh khiến mình thiệt thòi, cuối cùng Tống Bối Bối ngại ba viên thỏ kẹo thỏ trắng quá nhiều không thể thỏa thuận, vì vậy cô bé dùng hai viên kẹo thỏ sữa trắng để thỏa thuận.
Tống Đoàn Đoàn giống như sóc con trộm được hạt dẻ để ăn, cậu bé dùng giọng nói đây mùi sữa của mình để đánh thức mẹ.
Việc đánh thức của Tống Đoàn Đoàn không giống với người khác, lần này cậu bé dùng hương hoa đào thâm nhập từng chút một để tìm hương hoa đào của mẹ.
Những ngày mùa đông thích hợp để làm gì nhất, có lẽ chính là ngủ quanh lò sưởi. Bên ngoài mưa đông rả rích.
Giấc ngủ trưa của Diệp Mạn Tinh vô cùng tuyệt vời, thân thể của cô bất tri bất giác chìm vào trong giấc ngủ, cô mơ thấy mình biến thành một cây hoa đào xinh đẹp.
Gió thổi tới, từng cánh hoa đào rơi lả tả, nhánh đào của cô đang lười biếng phơi nắng.
Cô mơ thấy đang ở trong rừng đào nơi mình được sinh ra, vô tư duỗi thẳng người, thoải mái đến lười biếng chợp mắt ngủ.
Bỗng nhiên, Diệp Mạn Tinh phát hiện trong rừng đào của mình chợt xuất hiện một cái cây dương trắng nhỏ. Cô cảm thấy cây dương trắng nhỏ này trông thật đẹp, thế mà vừa nhìn cái cây đã lập tức kết một quả đào.
Lại còn gọi cô là mẹ. Cô nghĩ thầm: Mình là một hoa đào tinh vô lo vô nghĩ, sao đi trên đường lại có người gọi mẹ cơ chứ? Nhưng cứ lần nào cô di chuyển là có thể kéo cây dương trắng kia theo.
Nó đi theo phía sau cô, dáng vẻ đáng thương, mếu máo như muốn khóc gọi mẹ. Sau đó, cô cảm giác giống như có người dám tiến đến gần mình vậy, người đó dường như còn cù lét mình, cành đào mềm mại lay động, rồi sau đó...
Sau đó cô mở to đôi mắt trong suốt xinh đẹp kia, bốp một tiếng, trực tiếp tát vào mặt nam chính. Hai cái bánh bao mềm mại một trái, một phải bên cạnh kêu lên:
"Oa oa, mẹ bất tỉnh rồi.”
“Hu hu, mẹ c.h.ế.t rồi."
Diệp Mạn Tinh nghe thấy giọng nói:
“???”
Cô nghệt mặt ra.Tỉnh dậy sau giấc ngủ, cạnh cô thật sự có hai cái bánh bao mềm mại.
Cô tát nam chính? Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại. Như người ta vẫn nói, điều đáng sợ nhất chính là không khí đột nhiên đông cứng, rồi đúng lúc cô đang nghĩ xem nên nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-510.html.]
Một nụ hôn dịu dàng nhưng mang theo chút triền miên rơi xuống:
"Vợ ơi, lần sau không nên đốt lửa than lớn như vậy ở trong nhà rồi đi ngủ đâu.”
Anh cho rằng là lửa than khiến cho vợ mãi mà chẳng dậy.
Diệp Mạn Tinh hỏi thời gian xem thử. Cô lại ngủ từ một giờ chiều đến hơn bốn giờ chiều, đứa nhỏ ở giữa gọi mãi mà cô cũng không tỉnh.
Hẳn là vì gần đây cô đã đưa hết ngọc linh thạch cho con trai rồi, bản thân thì lại ít dùng nên bắt đầu thích ngủ.Xem ra, hoa đào tỉnh nên ra ngoài kiếm thật nhiều tiền rồi.
Diệp Mạn Tinh lại nghĩ, cô nên gọi điện thoại cho Tân Lâm.
Tân Lâm được Diệp Mạn Tình nhắc tới, lại đến phòng bệnh cao cấp để tiếp nhận sự thán phục của bác sĩ riêng rồi.
DTV
“À, cậu cả Tân, chất lượng giấc ngủ của cậu đã cải thiện rất nhiều, bệnh cũ của cậu cũng đã cải thiện rất nhiều."
Vị bác sĩ riêng kia dùng giọng nói ngạc nhiên hỏi:
"Cậu cả đã tìm chuyên gia điều trị sao? Thể chất cơ thể của cậu nếu tiếp tục được điều trị như vậy thì không bao lâu nữa sẽ khỏi thôi.”
Tân Lâm lắc đầu:
"Không mời bác sĩ riêng khác gì cả.”
Gần đây nhịp tim của Tân Lâm đân ổn định, ít đập nhanh hơn, cảm giác ngột ngạt thỉnh thoảng trong tim cũng giảm bớt.
Chỉ là bệnh đau đầu với giấc mộng từng cánh hoa đào rơi lả tả đây đất, và cảnh mơ anh ta bị đẩy rơi xuống, rồi chảy m.á.u là vẫn chưa hết.
Anh ta đã làm tất cả kiểm tra về não bộ, nhưng không có vấn đề gì cả. Kiểm tra không ra, nên cũng thôi không kiểm tra nữa.
Bác sĩ riêng hỏi anh ta có dùng loại thuốc đặc biệt nào không. Tân Lâm chỉ nói, ăn một ít đồ mà bạn đưa, thì lập tức có cảm giác thoải mái một chút, cũng không biết có phải do tác dụng của nó hay không.
Bác sĩ riêng kia dùng giọng điệu gần như si mê nói:
"Chắc chắn là có tác dụng, không biết có thể để tôi nghiên cứu một chút về đặc thù của loại thuốc này hay không?"
Tân Lâm không nói nhiều lắm, khẽ đẩy gọng kính vàng lên, chỉ nói :
"Để xem thử".
Sau khi trở về, Tân Lâm uống một ngụm trà hoa, lại ăn một miếng đào, chỉ cảm thấy giữa răng môi đều là vị đào ngọt ngào.