Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 511
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:20
Lượt xem: 55
Loại đào này có gì khác với loại đào bình thường nhỉ? Anh ta chỉ cảm thấy ăn ngon hơn một chút, vị cũng ngọt hơn một chút.
Hơn nữa những quả đào này còn căng mộng, mỗi quả đều mềm mại giống như mới vừa hái xuống, cực kỳ tươi mới.
Tân Lâm cầm quả đào trong tay, nhìn mà sững sờ. Anh ta cảm thấy có hơi quen quen.
Cửa phòng sách vang lên tiếng gõ, bên ngoài vang lên giọng nói không thể khống chế của bảo mẫu:
“Cậu cả ơi, ông chủ gọi điện thoại bảo cậu trở về một chuyến.”
Tân Lâm không lên tiếng, điện thoại trong phòng sách lại vang lên. Tân Lâm đứng dậy đi nghe điện thoại.
Chỉ là lúc đi ngang qua bảo mẫu cảm thấy trên người cậu có một sự lạnh lẽo như băng tuyết. Bà ta há miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám nói.
Điện thoại được bắt máy bởi một giọng đàn ông trung niên mang theo sự lắng đọng của năm tháng.
Người đàn ông trung niên kia bình thường luôn không lộ cảm xúc gì ra ngoài, nhưng lại kìm nén cảm xúc thường ngày của mình, hơi thở trở nên dồn dập hơn một chút:
"Con tìm cái gì cho mẹ con ăn vậy?”
Giọng nói Tân Lâm lạnh nhạt hơn cha ruột:
"Chỉ một ít đồ ăn thôi, đã xảy ra chuyện sao?"
Nhiều năm như vậy, thời gian anh ta sống cùng mẹ ruột rất ngắn, cảm xúc của anh ta vốn lạnh nhạt, cũng chẳng mặn mà gì với tình thân. Khi anh ta thật sự nghe tin của mẹ ruột thì cũng bình tĩnh, tâm lặng như nước.
Tân Sinh bên kia đè nén cảm xúc, mới nói:
"Cha đã gọi bác sĩ tới, đưa bà ấy đi làm không ít xét nghiệm, loại thức ăn mà con gửi rất có hiệu quả.”
Bên kia thấy Tân Lâm không nói gì, ông ta lại nói một câu:
"Mẹ con tỉnh rồi, khi nào thì con mới tới thăm bà ấy đây?”
Tân Lâm hiếm khi làm quen với mọi người, ngay cả cha ruột anh ta cũng hiếm khi gặp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cha ruột đang vô cùng xúc động. Nghe thấy mẹ ruột tỉnh rồi, ngay cả trái tim luôn lạnh nhạt của Tân Lâm cũng có chút d.a.o động.
Quả đào này chắc hẳn rất quan trọng, vậy mà cô gái kia lại đưa cho anh ta.Là loại ngọc gì mà có thể khiến trái cây luôn tươi?
Bên kia, giọng của cha cậu lại vang lên:
"Lát nữa cha phái xe tới đón con nhé?"
Tân Lâm “ừm” một tiếng, mới cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, lại có vài cuộc điện thoại gọi tới, là giọng nói quen thuộc, là mấy bà cô giàu có hay thúc giục anh ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-511.html.]
“Cháu Tân à, buổi đấu giá hoa quả của cháu khi nào thì bắt đầu vậy? Mỗi tháng cô chỉ có mấy cân thì chẳng đủ gì cả.”
Giọng của Tân Lâm lạnh nhạt, chỉ rất khách sáo nói:
"Bà Trịnh à, lần này chúng tôi có một cái hẹn khác, lúc đó tôi chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người."
Hoa quả mỗi tháng năm mươi ký, vốn không đủ ăn, vốn dĩ Tân Lâm cũng không có ý định mở rộng.
Chẳng qua là để tạo dựng danh tiếng trong giới mà thôi, hiện tại Diệp Mạn Tinh đề nghị lấy lại vòng ngọc. Giá vốn ban đầu là 1000 đồng, bây giờ cũng đã lên tới hơn vạn rồi.
DTV
Về phần trái cây cũng vậy, vốn là một thùng ba trăm ngàn, hiện tại đã tăng gấp đôi, đến năm trăm ngàn rồi.
Con số này tương đương với năm vạn một cân, thực sự là hàng rất khó tìm.
Không phải không có người buôn trái cây để thay thế, nhưng dù trái cây tốt đến đâu cũng không tốt bằng loại trái cây mà Tân Lâm lén lút muốn bán đấu giá này.
Ngay từ đầu chỉ muốn ôm mấy bà giàu có thử thôi, cuối cùng lại thật sự ngon.
Là gia đình giàu có, việc chi trả mấy trăm vạn phí bảo dưỡng một năm không phải là điều không thể.
Năm mươi ngàn đồng một cân, năm triệu là một trăm cân, mười cân một tháng thực ra khá eo hẹp. Loại trái cây này còn đắt hơn so với sản phẩm cao cấp nữa. Bây giờ lại bị Tân Lâm cho xếp hàng đến một năm sau, nhưng vẫn là một món hàng khó tìm.
Nhà họ Tân tranh đấu kịch liệt, tất cả mọi người không hài lòng cậu cả này. Bọn họ cảm thấy Tân Tranh không có chí hướng gì cả, sợ anh ta không ổn định được sự phát triển của tập đoàn Tân thị.
Kết quả người ta chuỗi cửa hàng trái cây “Ngọc Chi Lâm” của người ta đã kiếm được hàng chục triệu lợi nhuận ròng mỗi năm, lúc này mới thấy quả là một cái tát bôm bốp vào mặt.
Sau khi cúp điện thoại, Tân Lâm cầm lấy tờ báo mới nhất trên bàn, ngoài báo tài chính và kinh tế còn có rất nhiều tờ báo lá cải khác.
Một năm nay, điều làm người ta say sưa bàn luận trên báo lá cải chính là bà Trịnh giàu có mập mạp kia gầy quá, còn có nói quan hệ vợ chồng gần đây của cô nhỏ anh ta ổn rồi.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, bảo mẫu ở bên ngoài nói vọng vào:
"Cậu chủ, cô nhỏ đã về rồi.”
Bà ta vừa dứt lời, cô nhỏ Tân ở bên ngoài đã vội vã bước vào.
“Lâm Lâm, sao cháu nhốt mình trong phòng làm gì vậy?”
Cô nhỏ Tân vừa đi vào, bà ấy ăn mặc như một đại gia giàu có: Túi xách trong tay nạm kim cương, giày cao gót nhọn giẫm trên sàn nhà. Bà ấy vừa đi vào đã lập tức nhét một tấm thẻ vàng màu đen:
"Đây là ba mươi triệu, cháu xem cháu phải làm gì. Cô cho cháu là ứng tiền trước đấy.”