Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 513
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:23
Lượt xem: 44
Cô nhỏ Tân cảm thấy mình xuất hiện ảo giác. Trong khu nhà ở xã hội bộ đội ở biên giới, từ sau khi Diệp Mạn Tinh phát hiện mình có chút ham ngủ, lập tức cân nhắc việc muốn đi ra ngoài kiếm nhiều tiền.
Ô không, là ngọc linh thạch. Cô còn nhân tiện muốn Thang Vĩ có thể nhớ lại rồi vẽ một bức người tặng anh ta cành đào xem có thể tìm được hay không?
Lúc ấy cô từng nhắc đến một câu như vậy, nhưng ý của Thang Vĩ bởi vì người đàn ông kia một mình g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều người như vậy, cho nên trên mặt của anh ta đều là vết thương. Phải nói là vẻ mặt của người đó bị hủy hoại đôi chút, không thấy rõ lắm.
Vậy nên vẽ bóng lưng trước một chút, đây cũng có thể là một phương hướng không phải sao.
Reng reng reng.
Điện thoại reo lên, bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng của Tân Lâm:
"Alo, tôi là Tân Lâm.”
“Tân Lâm à, sắp sang năm mới rồi, năm nay có về Trung Quốc ăn tết không?"
Đại khái đã làm việc với nhau rất lâu, mỗi lần người của Tân Lâm đến lấy hoa quả, hai người đều sẽ gọi điện thoại một lần. Cho nên khi nghe điện thoại, cảm giác tin tưởng, quen thuộc giữa hai người rất mãnh liệt.
DTV
Tân Lâm nghe câu này, dừng một chút, mới nói:
"Xem tình hình đã."
Lại không một lời từ chối. Diệp Mạn Tinh cũng cảm giác giọng nói của Tân Lâm giống như sương mù nơi núi xa, cực kỳ m.ô.n.g lung, hoàn toàn không cảm nhận được sự ấm áp hay tình người gì.
Cho dù có đẹp đến mấy thì có lẽ cũng không có nhiều người dám tiếp xúc với loài hoa của núi cao này.
Không sợ sao, cô là hoa đào tinh, cô vẫn sẽ khiến bầu không khí sinh động, cho nên cô hỏi một câu:
"Cửa hàng hoa quả như thế nào rồi?"
Nhắc tới cửa hàng hoa quả, hiệu quả thật sự cũng khá tốt. Tân Lâm nói:
"Cũng được, danh sách hẹn trước đã đến tận một năm sau, rất nhiều người hỏi khi nào thì tổ chức buổi đấu giá?"
Đại khái là bởi vì thật sự nói đến mục đích chung, Tân Lâm nói nhiều hơn:
“Cô nhỏ của tôi còn nói chỉ có một loại, hỏi tôi có thể đổi chút khẩu vị hay không, ví như các loại rượu chẳng hạn?"
Tân Lâm nghiêm túc nói:
"Hoa quả cũng không đủ, bà ấy đưa thẻ 30 triệu muốn đổi cái khác.”
“Ừm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-513.html.]
Dừng một chút, bên kia mới nói:
“Tôi trả rồi.”
Diệp Mạn Tinh nghe Tân Lâm nói anh ta từ chối thẳng cô nhỏ, còn nói những nữ đại gia kia mỗi ngày mười đều gọi mấy cuộc điện thoại giục anh ta làm buổi đấu giá. Giọng nói kia tuy rằng vẫn thờ ơ, nhưng Diệp Mạn Tinh nghe xong lập tức nở nụ cười.
Tiếng cười của cô như tiếng suối trong chảy qua khe núi, trong trẻo lại mang theo vẻ quyến rũ, dễ nghe nói không nên lời.
Cô có thể đoán được dáng vẻ buồn bực của cô nhỏ Tân sau khi bị từ chối.Cô cười đến ôm bụng, giọng vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, nói:
"Nếu sau Tết anh đến, tôi sẽ làm ít rượu hoa quả cho anh nếm thử?"
Sau khi thân mật với nam chính, hầm rượu dưới biệt thự được mở ra, xem ra cô thật sự có thể mở quán bar, chuyên bán rượu?
Hai người nói chuyện một hồi, lại nhắc tới chuyện tìm Thang Vĩ:
"Đúng rồi, anh còn nhớ Thang Vĩ chứ nhỉ? Tôi muốn nhờ anh xem thử có thể tìm anh ta vẽ bức tranh kia một chút hay không."
Tân Lâm rất thông minh, hỏi một câu:
"Chân dung à?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu, bên kia nói không thành vấn đề. Hai người còn nói đến việc bây giờ đủ chi phí, họ có thể trích hàng chục triệu từ cửa hàng hoa quả điều động ra nước ngoài nhập dây chuyền sản xuất, chuyên môn mở nhà máy sản xuất tã lót hoặc băng vệ sinh.
Nếu muốn mở hai nhà máy này, dây chuyền sản xuất sẽ tốn trên một trăm triệu, nếu như hậu kỳ muốn tiêu thụ ở thị trường Trung Quốc đại lục, chắc chắn phải cân nhắc chính sách bên này.
Trước mắt, khu vực nội địa không cho phép tư nhân buôn bán, nhưng Diệp Mạn Tinh biết chỉ mấy tháng sắp tới là phải cải cách mở cửa rồi.
“Anh yên tâm, chờ năm sau, hơn phân nửa chính sách sẽ có sự thay đổi.”
Diệp Mạn Tinh biết Tân Lâm đáng tin cậy, lại có một loại cảm giác tin tưởng đối với anh ta. Loại cảm giác quen thuộc và tin tưởng này lại giống như làm cho người khác đều không chen vào được.
Tống Văn Cảnh trở về ngay tại cửa, nghe vợ nghe điện thoại một hồi lâu, đôi mắt sâu hoắm của anh nhìn vợ, cũng không ngắt lời cô.
Tống Bối Bối, Tống Đoàn Đoàn lon ton chạy tới, trái phải ôm lấy một chân của cha mình, xin con thỏ trắng, muốn quả, muốn hôn nhẹ.
“Không được ăn thỏ trắng, ăn nhiều quá mẹ con nói không có lợi cho việc mọc răng."
Tống Văn Cảnh nhìn vợ, ánh mắt không hề dời đi.Vợ anh tốt bao nhiêu, anh thương cô bao nhiêu, bản thân anh rất rõ.
Anh nghe giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại của vợ, một cảm giác chua chát từ đáy lòng chậm rãi lan ra:
"Vợ tốt như vậy, có phải lúc anh c.h.ế.t vợ sẽ mang theo đứa nhỏ rồi nhanh chóng gả đi?"