Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 540
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:42:18
Lượt xem: 35
Chú ba Cố quay lại nhìn cô gái này một lần nữa, quả thực rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi một người đã trải qua rất nhiều chuyện như ông ấy cũng không khỏi nhìn cô lâu hơn.
Đương nhiên cũng chỉ là nhìn thêm đôi chút, đó là bản năng khi gặp phải thứ gì đẹp đẽ, nhưng cơ thể Cố Nguyên bây giờ không thích hợp để nói chuyện này.
Ông nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Cố Nguyên, cháu tỉnh rồi, với vết thương của cháu, trước tiên phải chuyển đến Bệnh viện Quân khu Thủ đô để điều trị.”
Tuy nhiên, Cố Nguyên lại phớt lờ chú ba, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào chị dâu.
Anh ấy khẽ siết chặt nắm tay, cảm thấy mồ hôi lạnh lấm tấm trên tấm lưng vẫn còn nguyên vẹn.
Và người đang điều trị chân cho anh ấy thỉnh thoảng lại tăng lực tay lên, đau đến mức anh ấy gần như hét lên.
Diệp Mạn Tỉnh cuối cùng cũng có cơ hội xen vào, cô dở khóc dở cười nhìn Cố Nguyên:
“Tôi tin rằng trung đoàn trưởng của anh chưa chết, tôi cũng không có ý định tìm...”
Một người khác. Lời còn chưa dứt, Diệp Mạn Tinh đã cảm thấy tim mình giật nảy một cái, lồng n.g.ự.c khẽ rung lên, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
“Cô, chị ổn chứ?"
Tân Lâm và Cố Nguyên đồng thời hỏi.
Diệp Mạn Tinh chỉ cảm thấy n.g.ự.c hơi đau, có cảm giác muốn nôn mửa, vội vàng chạy ra ngoài một lát, sau đó, một cốc nước nóng được đưa tới trước mặt cô:
“Thấy dễ chịu hơn chưa?"
Tân Lâm đưa cho cô một cốc giữ nhiệt màu xanh quân đội dùng tạm. Diệp Mạn Tình nhận lấy, uống mấy ngụm, cảm giác khó chịu trong miệng mới dịu đi.
“Cô có muốn đi kiểm tra không?"
Diệp Mạn Tinh lắc đầu, lúc đó cô cảm thấy tim mình co thắt, có phản ứng như vậy, có lẽ là do nam chính bị thương nặng, khiến giọt m.á.u cô để lại cho anh cũng bị tác động theo.
“Trung tướng Cố vừa nói vẫn chưa tìm được chồng của cô, khả năng cao là đã mất tích rồi..."
Cặp kính gọng vàng của Tân Lâm trong sáng sớm mùa xuân vẫn còn phảng phất ánh kim loại lạnh lẽo, giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng.
Anh ta không nói nhiều lời an ủi mà đợi cô bình tĩnh lại một chút, sau đó mới đưa cho cô chiếc túi đựng hồ sơ chân dung mà Diệp Mạn Tinh cần.
Ngay khi Diệp Mạn Tinh cầm lấy, cô nhận thấy người đàn ông này có sát khí nồng nặc, sát khí nồng nặc đó xộc thẳng lên mặt cô.
Nhìn từ phía sau, người đàn ông này trông rất săn chắc và cứng cỏi, thoạt nhìn, Diệp Mạn Tinh còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy nam chính, trên hai người có một cảm giác quen thuộc.
Sau đó, cô mới nhận ra, mặc dù khí chất và hình dáng cơ thể giống nhau, nhưng nam chính cao hơn, khi chất trên người cũng sắc bén hơn người đàn ông này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-540.html.]
“Sát khí nặng quá."
Diệp Mạn Tinh hít một hơi, sao người này lại có được cành đào của cô, lại còn đi đến một nơi như Hồng Kông để trao nó cho một phú hào như Thang Vĩ?
Triệu Chiêu Hoa đi tới, cũng nhìn thấy bóng lưng này, còn phần khuôn mặt thì không nhìn rõ, có rất nhiều sẹo, chỉ có thể nhìn thấy đường nét chính mà thôi.
Anh ấy đứng bên cạnh hỏi:
“Em dâu, đây có phải là người em đang tìm không?"
Diệp Mạn Tình gật đầu, đưa bức chân dung cho anh hai Triệu rồi hỏi:
“Anh hai, theo anh thì loại người như này sẽ có thân phận gì?"
Triệu Chiêu Hoa cầm bức chân dung lên xem xét, dưới ánh bình minh, vết sẹo trên mặt lộ rõ vẻ hung hãn:
DTV
“Người này một là sát thủ, hai là quân nhân, khí thế mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn là một cao thủ.”
Triệu Chiêu Hoa là người như thế nào, anh ấy là một cao thủ vô cùng mạnh, nếu anh ấy đã nói là cao thủ, vậy thì người này chắc chắn không đơn giản.
Trong đâu Diệp Mạn Tinh giờ đây chất đây những dấu hỏi.Đào mộc bổn thể của cô đã đi đâu? Những người này sao có lại liên quan đến cành đào của cô?
Triệu Chiêu Hoa cũng không thể nói rõ thân phận của người này, Diệp Mạn Tình đành phải cất bức chân dung đi.
Tuy nhiên, Tân Lâm lại đưa cho cô vài tờ giấy có in huy hiệu trường học:
“Cái này là do Thang Vĩ đưa, là tờ giấy bọc huy hiệu trên người của người này lúc đó.”
Tân Lâm nói:
“Lúc trở về, tôi đã nhờ nhà họ Giang kiểm tra huy hiệu trường học trên tờ giấy, đó hẳn là biểu tượng của một trong những trường đại học hàng đầu trong nước của các cô.”
Diệp Mạn Tinh hỏi:
“Trường đại học nào?”
Đừng nói nói là trường mà cô đang nghĩ đấy chứ.
Tân Lâm đẩy cặp kính gọng vàng lên, thản nhiên nói:
“Thanh Hoa."
Diệp Mạn Tinh muốn ngã xuống, cô là một hoa đào tinh, chỉ riêng việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học của con người đã là quá đủ, giờ còn phải thi vào đại học Hoa Thanh, một trường đại học hàng đầu. Trời ạ cô chỉ là một hoa đào tinh mà thôi.
Bây giờ họ đang yêu cầu một yêu tinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và vào một trường đại học hàng đầu như Thanh Hoa sao?
Một hoa đào tinh không giỏi việc thi cử như cô thực sự có thể được nhận vào Thanh Hoa sao?