Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 541
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:42:19
Lượt xem: 29
Tại bệnh viện Quân khu Bộ đội đặc chủng Thủ đô, Tống Văn Cảnh đã hôn mê nửa tháng, mơ hồ nhận thấy một nhóm người đang vây quanh mình nói điều gì đó.
Anh còn chưa mở mắt đã có ngmười vui mừng kêu lên:
“Tỉnh, tỉnh lại rồi.”
“Ông bà ơi, anh ấy tỉnh rồi.”
Tống Văn Cảnh vừa mở mắt ra, đã chú ý đến một đám người vây quanh mình, hưng phấn nói:
“Cháu ơi,cháu tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Cùng với đó, có thứ gì đó lăn xuống, anh không thể cử động được, chỉ có thể cử động đôi mắt.
Vừa đảo mắt, anh nhận thấy có một giọt nước mằn mặn chảy xuống, anh nhìn sang bên trái và thấy một bà cụ tóc bạc, đôi mắt quắc thước. Lúc này, nước mắt lăn dài trên mặt, bà ấy kêu lên:
“Cháu ơi, có còn đau không?"
Giọng nói đó rất hiền từ. Sau đó, bên phải lại truyền đến một giọng nói khác: “Cháu ngoan, cha cháu..."
Giọng nói chợt nghẹn ngào:
“Cháu nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, từ nay về sau, chú sẽ chịu trách nhiệm với cháu, từ nay chú sẽ là cha của cháu, chú sẽ coi cháu như con ruột của mình."
Anh di chuyển tâm mắt, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng vẻ rất lịch lãm, nhưng lại có nét giống cha đến ngạc nhiên, cả người toát ra khí chất nho nhã và uy nghiêm.
Lúc này, hốc mắt ông ấy đỏ hoe, nói mình sẽ chịu trách nhiệm với anh và coi anh như con ruột của mình. Tống Văn Cảnh: "...?"
Tống Văn Cảnh cố gắng hồi lâu mới có thể cử động đầu lưỡi phun ra mấy chữ, giọng nói khản đặc:
“Tôi có cha mẹ. Cho nên tôi không cần ông làm cha tôi!”
“Ồ, thực sự vẫn còn sống sao?”
.
Giọng nói của Tống Văn Cảnh dứt, đã có mấy âm thanh nghẹn ngào vang lên, bà cụ Tống che miệng nức nở.
Ông cụ Tống và Tống Tấn Dân đều vội vàng hỏi:
“Văn Cảnh, là thật sao?"
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, mọi người đều ngơ ngác nhìn anh, cái này...
Trong phòng im lặng, không ai dám hỏi vấn đề này, đó là vết thương in sâu trong lòng mấy chục năm, trong lòng mỗi người đều có một tia mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-541.html.]
Nhưng họ cũng sợ nếu kỳ vọng không thành sự thật, sẽ lại rạch vào vết thương đã thối rữa đó lần nữa, nên tất cả đều lặng lẽ chờ đợi.
Tống Tấn Dân đã mang mặc cảm tội lỗi nhiều năm như vậy, câu nói này chẳng khác nào dỡ bỏ ngọn núi mặc cảm đang đè nặng lên ông ấy.
Toàn thân Tống Văn Cảnh bị quấn chặt, không cách nào động đậy, mấy người trong phòng bệnh nghe được giọng nói của anh, vội vàng tới giúp.
“Bây giờ cháu vẫn đang bị thương, chưa thể động đậy được.”
Tống Tấn Dân chú ý tới tình huống của anh, vội vàng tiến lên ngăn cản, sau đó nắm tay anh, cúi đầu hỏi anh:
“Có chỗ nào khó chịu không? Cháu cứ bình tĩnh nói, chúng ta không vội.”
Không vội, mà là vội muốn c.h.ế.t mới phải. Nhưng vì cháu trai của họ bị thương nặng như vậy, họ thà dành nhiều thời gian để tự mình điều tra còn hơn là để cháu trai mình vất vả nói ra.
Bây giờ, họ chỉ muốn chắc chắn rằng, anh hai có thật sự còn sống không mà thôi?
Thực ra, khi nhìn thấy cháu trai, họ đã chắc chắn hơn 60% rằng sẽ có tin tức về anh hai rồi. Nhưng khi mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, không ai dám nghĩ ngợi hay đánh cược điều gì.
Tống Văn Cảnh không thể cử động, miệng cảm thấy rất khô khốc, anh mấp máy môi, sau đó nhìn về phía đám người, nói:
“Tôi tên là Tống Văn Cảnh, tôi đang ở đâu đây?"
Anh không vội nhận người thân, mà trước tiên anh xác định hoàn cảnh và bao nhiêu ngày đã trôi qua. Gia đình và vợ anh có biết anh còn sống hay không?
Anh sợ cấp trên sẽ báo rằng mình đã hy sinh, vậy chẳng phải người nhà và vợ anh sẽ lo lắng lắm sao?
“Tôi muốn...”
Gọi cho vợ tôi. Anh mệt đến mức nói ra vài chữ này cũng khó khăn, cuối cùng, đành đổi lại thành muốn uống nước.
Chẳng bao lâu sau, có người mang nước đến cho anh, anh ngước lên thì thấy đó là người đàn ông trung niên trông rất giống cha anh.
Sau khi uống nước và nghỉ ngơi một lúc, anh cảm thấy sức lực đã trở lại, lúc này, anh mới có thời gian để quan sát xung quanh.
Thông minh như Tống Văn Cảnh, dù không thể di chuyển cũng có thể phán đoán được tình huống.
Đột nhiên, anh nhận ra mọi người trong phòng đều đang háo hức nhìn mình, có vẻ rất muốn xác nhận tin tức về cha anh, anh bèn lên tiếng:
“Cha tôi vẫn còn sống.”
Việc có nhận người thân hay không không quan trọng, nhưng bây giờ xung quanh không có ai quen thuộc, anh vẫn cần thu thập thông tin trước để tìm ra điểm có lợi nhất cho mình.
DTV
Tống Văn Cảnh rất muốn khóc. Lúc đó, anh còn tưởng mình sắp bị nổ tung rồi, anh bảo vệ tên nhóc Cố Nguyên và dặn dò rằng, sau khi anh c.h.ế.t hãy chăm sóc cho vợ anh.
Anh hối hận đến c.h.ế.t mất, tên đó sẽ không đến gặp vợ nói nhảm rồi đấy chứ?
Sau đó, anh lại lo lắng cho bạn bè của mình, lo lắng nhiệm vụ của họ chưa hoàn thành, tình hình trên chiến trường như thế nào rồi, bản đồ và thông tin của anh đã được chuyển đến chưa?