Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 542
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:42:21
Lượt xem: 67
Bây giờ, toàn thân anh đều được bao phủ bởi thạch cao, cơ thể nặng như một tảng đá, dù bình thường anh ạnh mẽ như thế nào thì giờ anh vẫn là một người bị thương.
“Thật sao? Thật sao? Thực sự vẫn còn sống.”
Sau khi hỏi liên mấy câu, ông cụ Tống và Tống Tấn Dân trong phòng đều quên mất phản ứng.
Còn bà cụ Tống, sau khi cơn kích động qua đi, bà trượt xuống:
“Con của tôi, con của tôi vẫn còn sống à? Ông có nghe thấy không, ông nó? Nó vẫn còn sống.”
Ông cụ Tống nhanh tay đỡ lấy bà cụ với đôi tay run rẩy, một lúc lâu sau, ông mới trả lời:
“Ừ, vẫn còn sống, còn sống..."
Bà cụ Tống vốn thấy ông cụ run rẩy như vậy, vội vàng bám giường đứng dậy, bước tới hỏi:
“Cháu ngoan, mau nói cho bà biết, cha mẹ con đang ở đâu? Bà là bà nội của con đây."
Bà cụ Tống nhìn cháu trai trên giường, khi nghe tin về đứa con trai thứ hai, tim bà gần như ngừng đập.
Đã nhiều năm như vậy, gần năm mươi năm, bà ấy không dám nghĩ rằng con mình còn sống. Hai mắt Bà cụ Tống đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống như quên đóng van.
Con dâu Chu Thanh Lan không dám bước tới, bởi vì lúc này bà cụ quá kích động. Mọi người đều quá hưng phấn, không để ý tới lời nói của Tống Văn Cảnh.
Chỉ có Tống Tấn Dân là chăm chú nhất, sửng sốt một lát, không thèm quan tâm đến các loại cảm xúc dâng trào trong lòng, ông ấy vội vàng cúi đầu hỏi:
“Có phải cháu muốn ngồi dậy không?"
Xương trên người anh hầu như đều bị gãy, muốn ngồi dậy cũng cần có người giúp.
DTV
Tống Văn Cảnh mím môi, không thể cử động, hít thở cũng khó khăn, nghe được lời này, bèn đáp lại một tiếng.
Tống Tấn Dân vội vàng đỡ anh ngồi dậy:
“Bây giờ cháu cũng không thể nói quá nhiều, để chú gọi bác sĩ đến xem sao."
Vừa hay, bác sĩ cũng đã được gọi đến. Người gọi đương nhiên là Tống Tấn Chiêu chú tư nhà họ Tống.
Bác sĩ tới khám chính là Triệu Lăng, anh ta xem xét vết thương của Tống Văn Cảnh một lúc. Triệu Lăng nói:
“Đã tỉnh lại rồi, nhưng vẫn còn hơi sốt, thể chất của cậu tốt thật đấy, cũng may viên đạn không trúng tim, cũng coi như giữ được tính mạng."
Triệu Lăng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tò mò, đây là thể chất của nhà họ Tống ư? Thể chất này quả thực đáng ngạc nhiên, nếu là người bình thường thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Nhưng anh không chỉ tỉnh lại, mà sinh lực trong cơ thể cũng đang dần hồi phục.
Triệu Lăng có lẽ đã ngoài bốn mươi, nhưng khuôn mặt lại rất trẻ con, trông thì non nớt nhưng tuổi đã không còn trẻ nữa, là chuyên gia chăm sóc y tế, thuộc nhóm đặc biệt của Cục An ninh Quốc gia.
Anh ta có thể dựa vào khả năng đặc biệt của mình để cảm nhận được sức sống của mọi người, đồng thời có kỹ năng phẫu thuật tốt, được coi là tương đối giỏi trong Cục An ninh Quốc gia.
Chương 543 :
Dù sao cũng là chữa trị cho những người đặc biệt, có bao nhiêu người có thể có được năng lực này? Khi biết tin Tống Văn Cảnh đã an toàn, mọi người trong phòng bệnh đều rất vui mừng:
“Cảm ơn bác sĩ”.
“Được rồi, trạng thái này của cậu ấy không thể tỉnh táo quá lâu, có chuyện muốn nói thì mau chóng nói cho xong đi, đừng để cậu ấy lao lực quá.”
Nói xong, Triệu Linh đi ra ngoài. Tống Văn Cảnh uống thêm chút nước, cuối cùng cũng cảm thấy miệng đã đỡ khô khốc hơn, hỏi lại thời gian thì được biết mình đã hôn mê hơn nửa tháng.
“Cháu à, cháu có thấy khó chịu gì không? Cần gì cứ nói, có mọi người ở đây rồi.”
Sau cơn kích động, bà cụ Tống vội vã hỏi. Trong phòng thực sự có không ít người, may mắn là cửa sổ mở, nếu không thì thật sự rất ngột ngạt.
Tống Văn Cảnh vốn muốn gọi điện trước, nhưng lúc này, thấy mọi người đều vây quanh anh, mọi ánh mắt đều nhìn anh, dù Tống Văn Cảnh lại đành thôi, có lẽ hôm nay sẽ không có người chú ý đến yêu cầu gọi điện của anh đâu.
Chú tư Tống Tấn Chiêu ở ngoài cửa hút điếu thuốc đi vào, nhìn thấy anh như vậy, trong phòng lại có một đống người vây quanh, bèn xen vào:
“Mọi người vây quanh thằng bé như vậy thì làm sao nó có thể nghỉ ngơi được?"
Nói xong, ông ấy hỏi anh:
“Nhóc con, chú là chú tư của cháu, cháu có chuyện gì muốn mọi người làm giúp không?"
Dù sao cũng là quân nhân, chú tư Tống phóng khoáng và thẳng thắn hơn nhiều, dù sao bọn họ đều là đồng loại, cho nên ông ấy có thể hiểu rõ nhu cầu của anh hơn.
Có lẽ vì đã biết được sự tồn tại của cha Tống, mọi người đều căng thẳng nhìn về Tống Văn Cảnh, muốn biết tin tức về cha của anh.
Tống Văn Cảnh mím môi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-542.html.]
“Tôi tên Tống Văn Cảnh, cha tôi tên Tống Kính Quân..."
Chỉ một lời nói, mọi người đều háo hức nhìn anh, thậm chí còn nín thở.
“Khi cha tôi khoảng bốn, năm tuổi, ông được ông bà nội nhặt được ở ngoài chiến trường và nuôi dưỡng như con ruột."
Vừa nói, anh vừa nhìn những người trong phòng:
“Bà nội tôi lúc đâu cũng đi tìm cha mẹ của cha, nhưng không tìm thấy, về sau cũng không có người đến tìm, cho nên họ đã nuôi dưỡng ông ấy như con ruột."
Tống Văn Cảnh thật sự nắm rõ cái tinh túy của nghệ thuật nói chuyện, lời ít ý nhiều, chỉ mấy câu đã nói ra thắc mắc tại sao nhà họ Tống không đi tìm người ngay từ đầu?
Đồng thời nói với bọn họ rằng cha mẹ nuôi của cha Tống đối xử với ông ấy rất tốt, các người không nên nghĩ đến việc đoạt ông ấy đi.
Ngoài ra, còn giải thích rằng ban đầu cha mẹ nuôi của cha Tống vẫn luôn tìm kiếm họ, chứ không có ý định giấu đứa đi .
Tống Tấn Chiêu đứng ở cửa, tàn thuốc còn lại một nửa suýt nữa làm phỏng tay, ông ấy nhướng mày, thằng nhóc này cũng giỏi ra phết.
Mặc dù không giống chính khách, nhưng lời nói lại rất chặt chẽ. Hơn nữa, thằng nhóc này còn đang bị thương.
Thật thú vị, chú Tư Tống Tấn Chiêu lập tức thu hồi nụ cười, bước vào phòng, đứng dựa ở cửa, muốn xem thằng nhóc này có thể làm gì để đối phó với nhà mình.
May mà cả gia đình họ đều là những người từng trải qua sóng gió lớn, nếu không, chưa chắc họ là đối thủ của thằng nhóc này.
Hai người còn lại cũng vô cùng ngạc nhiên là thị trưởng Tống Tấn Dân và ông cụ Tống, cựu tư lệnh Quân khu Thủ đô. Sau khi nghe những lời này, hai người này đều nhìn chằm chằm vào Tống Văn Cảnh.
Cho anh dù có tài giỏi cỡ nào, nhưng giờ cũng đã bị trói thành một cái bánh ú, chẳng thể làm gì được.
Nhưng đứng trước nguy hiểm, anh vẫn bình tĩnh, vẫn nghĩ đến việc ngăn chặn những nguy cơ có thể xảy ra trước tiên, đứa trẻ này đã được giáo dục rất tốt.
Giống hệt với khí chất trên người Tống Thanh Nguyên, người lãnh đạo thế hệ mới của nhà họ Tống ở thủ đô, hiện nay đã mất tích, hay đúng hơn là đã hy sinh, hai người họ thực sự rất giống nhau.
Mặc dù rất kích động, nhưng cả hai vẫn có thể duy trì được cảm xúc của mình.
Người có phản ứng bình thường nhất chính là bà cụ Tống, Tống Văn Cảnh vừa nói xong, bà ấy đã bắt đâu nức nở, bà cụ che miệng lại, giọng đây nghẹn ngào:
“Ông bà đã tìm rồi, tìm rất lâu, cuối cùng, cấp trên yêu cầu đại đội di chuyển. Bà nhất quyết ở lại để tìm kiếm, chẳng bao lâu quân địch đã đến, chúng ta bị phân tán.”
Bà cụ Tống khóc không thành tiếng:
“Lúc đó, để đánh lạc hướng kẻ thù, ông bà đã giấu hai anh em nó đi."
"Lát sau quay lại thì thấy thằng ba đang trốn trong bụi cỏ, thằng hai đi đánh lạc hướng quân địch, sau đó mất tích."
Lúc nói chuyện, giọng bà cụ nghẹn ngào nức nở. Trong thời đại chiến tranh loạn lạc, thông tin liên lạc và giao thông còn kém phát triển, nếu một đứa trẻ bị mất tích thì cũng đồng nghĩa với mất mạng.
Cho dù có mất con, họ vẫn phải rời đi khi có lệnh. Chờ cho mọi chuyện lắng xuống mới quay lại tìm không khác nào mò kim đáy bể.
Còn chuyện vì sao họ lại nhận nuôi cô hai Tống? Là vì trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đi tìm con, trên đường gặp chuyện bất ngờ, họ vừa hay nhìn thấy cô ấy ở chính nơi con trai mình thất lạc, cảm thấy đây là duyên phận.
Để ghi nhớ kỷ niệm ý nghĩa này, nên họ mới nhận cô ấy về nuôi, lấy luôn chức danh là cô hai.
Mặc dù đứa trẻ mọi người cho là đã c.h.ế.t nay vẫn còn sống nhưng bà cụ Tống vẫn vừa khóc vừa cười, khó
có thể giữ được tâm trạng bình tĩnh.
Sức khỏe bà cụ không được tốt, không thể xúc động quá, bao năm qua, rất ít người chủ động nhắc đến đứa trẻ "chết yểu" này.
Tống Văn Cảnh nghe vậy, sự nghi ngờ trong lòng lập tức được hóa giải, anh là một người lính, hiểu rõ sự tàn khốc của chiến trường hơn ai khác.
Anh không thể đưa ra bất cứ lời bình luận nào, cũng không thể thay mặt cha mình nhận lời hay từ chối, đó là chuyện của đời trước.
Nghe vậy, anh chỉ nói:
"Nhà họ Tống từng nhờ người đến tìm cháu, cha cháu chắc là biết mọi người."
Biết mà không nhận đã thể hiện rõ thái độ của ông ấy Nghe vậy, bà cụ Tống không khỏi rơi nước mắt, đã nhiều năm như vậy, việc không nhận ra người thân là chuyện bình thường, chỉ là không biết con bà đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.
Căn phòng rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng bà cụ Tống khóc nức nở.
Chú ba Tống Tấn Dân khi còn nhỏ luôn được anh trai song sinh bảo vệ, mọi người đều tưởng ông ấy không nhớ, nhưng tính cách của ông ấy hoàn toàn thay đổi kể từ đó.
Trong mắt Tống Tấn Dân dâng lên những cảm xúc không thể kiềm chế, gọng kính ướt khiến ông ấy không nhìn rõ, ông ấy đứng trước giường bệnh, giọng nói hơi nghẹn ngào:
"Cha cháu là vì bảo vệ chú nên mới đi trước đánh lạc hướng. Bọn chú là anh em song sinh, có thần giao cách cảm, nhiều năm như vậy chú vẫn không tin anh ấy đã chết, nhưng..."
Nhưng thật trùng hợp, đã mấy chục năm rồi vẫn không gặp lại nhau. Quê gốc của nhà họ Tống là ở phía bắc, nên con trai cả làm lãnh đạo ở biên giới tây nam, mấy năm đâu cũng ở phía nam, sau này có lẽ là không dám liên lạc nên đã đi đến nơi xa nhất ở phương bắc, làm việc trong lĩnh vực chính trị.