Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 814

Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:30:18
Lượt xem: 13

Chỉ là cô thắc mắc là tại sao chuyện nhà bên cạnh có người mới đến lại gây xôn xao như vậy?

Diệp Mạn Tinh khó hiểu hỏi:

“Chị Lý, chị Vương, nhà bên cạnh mới chuyển tới đây, sao mọi người đều biết vậy?"

Những chị vợ này đều tọc mạch như vậy sao? Lúc đầu, chồng của chị Vương làm việc ở viện nghiên cứu, cô ta cũng làm việc trong nhà máy dệt, ngày thường rất chú trọng việc ăn mặc.

Thấy Diệp Mạn Tinh nói vậy, sắc mặt mặt cô ta chợt thay đổi.

“Tinh Tinh, ý của cô là chúng tôi tọc mạch, phải không?"

Chị Vương khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo len dệt kim rất cao cấp, tóc được chải tỉ mỉ.

DTV

Cô ta khinh thường nói:

“Tôi thực sự không muốn bàn tán về cô ta đâu, nhưng ngày đầu tiên cô ta đã lái xe quân sự tới đây, ăn mặc rất lòe loẹt, cô có biết cô ta mặc gì không?"

Diệp Mạn Tinh hỏi:

“Mặc gì?”

Ngày nay, chỉ cần mặc quần áo đẹp một chút đã có thể khiến những người

phụ nữ ghen tị rồi, nên phần lớn bọn họ đều nói khá cường điệu. Đúng như dự đoán, chị vợ đưa ra một câu trả lời khiến Diệp Mạn Tinh khá bất ngờ.

Chị Vương nói:

“Bên trên mặc một chiếc áo lông thú thời thượng, bên dưới là một chiếc váy bó cụt lủn, còn đi tất và bốt đen, tóc uốn thành sóng lớn, trông sành điệu lắm."

“Mỗi lần nhìn gặp, tôi đều thấy cô ta trang điểm, có phụ nữ đứng đắn nào mà ăn mặc như thế không? Đây cũng đâu có phải là Thượng Hải."

Mạn Tình: "?"

Cô suýt nữa thì sặc nước miếng, thời đại cải cách mở cửa, người ta muốn mặc gì là quyền tự do của người ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-814.html.]

Cô liếc nhìn chị Vương, nếu chỉ là cách ăn mặc sẽ không đến mức khiến người ta ghen tị như vậy, chắc chắn phải có thứ gì khác nữa.

Tất nhiên, với tư cách là một giáo viên, ấn tượng này quả thực có hơi khác biệt so với hình ảnh truyền thống giản dị, hiền lành,... Nhưng đây không phải là ở trường, làm sao có thể bắt người ta ăn mặc như khi đi dạy được?

Quả nhiên, chị Lý ở bên cạnh bèn nói thêm:

“Thật ra là cô ta có hơi phô trương thái quá. Tinh Tinh, cô có biết trong nhà cô ta có bao nhiêu người không? Nghe nói, lúc đến đã có có vệ sĩ và bảo mẫu đi theo, hơn nữa còn có đến hai bảo mẫu."

Điều này khiến Diệp Mạn Tinh chú ý.

Người này cũng khá có điều kiện, xuất hiện phô trương, địa vị cũng khá cao, người ta không để ý tới mới là lạ.

Nếu nói đến vệ sĩ thì con cái nhà họ Tống đều có cả, nhưng mỗi người chỉ có một vệ sĩ, cộng thêm chị Linh nữa là năm.

Trong nhà họ có hai bảo mẫu, nhưng khi cặp song sinh lớn lên, một bảo mẫu sẽ chăm sóc cặp song sinh, người còn lại sẽ giúp nấu ăn.

Lúc cô mới đến, rất nhiều chị vợ cũng không ưa cô, sau này mới biết cô là sinh viên Đại học Hoa Thanh, là người nhà họ Tống ở thủ đô, đồng thời cũng là bà chủ thứ hai của Đào Vị Cư và Ngọc Chi Lâm.

Thái độ của những chị vợ này đã thay đổi một trăm tám mươi độ, họ cho rằng người có tài sản hàng chục triệu thì dù có hai mươi vê sĩ cũng là chuyện bình thường.

Thậm chí họ còn cảm thấy trong nhà cô còn có quá ít bảo mẫu và vệ sĩ. Con người mà, ai rồi cũng sẽ phân biệt đối xử mà thôi.

Một người là cháu trai, một người là con dâu nhà họ Tống, cặp song sinh vẫn còn nhỏ, bản thân lại giàu có, điều này dù hàng xóm có muốn ghen tị cũng không được, bởi vì chênh lệch giữa họ là quá lớn.

Sau đó, Diệp Mạn Tình trả lời:

“Các cô đừng nói cô ta nữa, có lẽ gia đình cô ta cũng cần thì sao? Ở nhà tôi cũng có vệ sĩ và bảo mẫu đấy thôi."

Lúc đầu, chị vợ kia nhìn cô với ánh mắt ghen tị, nhưng lời nói vẫn khá dễ nghe:

"Tinh Tinh, với gia cảnh nhà cô thì thuê bao nhiêu vệ sĩ cũng được. Dù sao thì cô cũng giàu có, lại là người nhà họ Tống ở thủ đô.”

“Nhưng cô ta thì khác, cô ta là giáo viên, chồng lại đang ở trong quân đội, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cái này...”

Không hợp lý.Ngày nay, giáo viên và bộ đội được trả lương tùy theo cấp bậc, cấp bậc bao nhiêu thì có thể tính toán được một tháng sẽ để ra được bao nhiêu.

Loading...