Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 878

Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:21
Lượt xem: 16

Diệp Mạn Tỉnh không chịu khuất phục, nhưng người đàn ông đã dùng đầu gối của mình giữ cô lại, anh ôm lấy cô, bật ra một tràng cười sảng khoái.

Diệp Mạn Tinh khó chịu nói: “Anh ba, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, anh lại trêu chọc em rồi."

Tống Văn Cảnh ngừng cười, nói: “Vợ à, anh cũng đang nghiêm túc mà."

“Vậy tại sao anh lại cười?"

Tống Văn Cảnh vốn luôn trầm tính, ít nói, bình thường rất ít cười một cách phóng khoáng như một cậu trai trẻ như vậy.

Tống Văn Cảnh áp người vào lưng cô, nói: “Vợ à, anh cười vì anqh vui mà, Tống Văn Cảnh anh đúng là số tốt, có một cô người vợ mà mình yêu thương, vợ của anh không hề đơn giản, nhưng trong lòng lại anh, anh cười vì vận may của mình, cười ông trời đã quá ưu ái với anh."

Diệp Mạn Tinh: “Hả?"

Diệp Mạn Tinh không hiểu, làm sao anh biết trong lòng cô có anh?

Cô hỏi: “Anh ba, anh không sợ em sao? Anh còn cười được à?"

Anh không có cảm thấy lo lắng vì họ khác loài hay sao?

DTV

Tống Văn Cảnh hỏi cô: “Em có hại người nhà mình không?"

"Anh ba, anh đang nói cái gì vậy?” Mẹ chồng đối với cô tốt như vậy, cô làm sao có thể ra tay? Hơn nữa, cô là một yêu tinh tốt, chưa bao giờ làm hại ai.

Cô trừng mắt nhìn anh, nói: “Bọn em bị bị lôi kiếp trói buộc nên không thể làm điều xấu. Trừ khi có ai đó chủ động khiêu khích thì bọn em mới ra tay để tự vệ thôi.” Tống Văn Cảnh ôm vợ thật chặt, nói: “Ừ, vợ à, đối với anh, em là ai không quan trọng. Còn sợ thì anh sẽ không sợ đâu, bởi nếu em muốn ra tay thì đáng ra em phải ra tay từ lâu rồi mới phải."

Anh còn một câu chưa nói, đó là chỉ xét về sức chiến đấu, Tân Lâm và Đào Gia chưa chắc có thể đánh bại được anh, người có niềm tin tuyệt đối vào thực lực của mình đương nhiên sẽ không sợ những thứ này. Điều duy nhất anh sợ bây giờ là sợ mình không sống được lâu như vợ, nhưng những điều này để sau rồi hãy tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-878.html.]

Tống Văn Cảnh đứng dậy mặc quần áo, nghe vậy thì hỏi: “Vậy mỗi lân lôi kiếp đêu có liên quan đến thân phận của em sao?"

Diệp Mạn Tĩnh: “Ừ, anh ba, anh muốn làm gì?”

Tống Văn Cảnh mặc quần áo, nói: “Chuẩn bị xuất viện, em còn gặp phải lôi kiếp này mấy lần nữa?” Diệp Mạn Tinh nói: “Còn ba lân."

Tống Văn Cảnh đang mặc quần áo thì chợt dừng lại, đánh giá tình huống rồi nói: “Nếu không tới cùng một lúc thì không sao, có thể vượt qua an toàn." Diệp Mạn Tinh: "Anh ba? Hình như trọng tâm của anh sai rồi đó, anh ba, anh thật sự không để ý sao?"

Tống Văn Cảnh im lặng một lát rồi hỏi: “Vậy Tân Lâm cũng giống như em sao? Gần đây còn có thêm một Đào Gia nữa.”

“Họ là đồng loại hay họ hàng của em?"

Những vấn đề trước đây không thể hiểu được, giờ đây liên kết lại với nhau đã có lời giải.

Diệp Mạn Tình không biết vì sao người đàn ông này lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu: “Bọn họ là bạn của em."

Tống Văn Cảnh: “Ừm.”

Hai người đi gọi bác sĩ tới khám, bác sĩ rất ngạc nhiên, không ngờ Tống Văn Cảnh bình phục nhanh như vậy.

Bác sĩ còn đề nghị: “Lữ đoàn trưởng Tống, cậu vừa bị trúng đạn, đạn đã lấy ra rồi, phải nghỉ ngơi cho thật tốt."

Tống Văn Cảnh lịch sự cảm ơn bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ tự có tính toán."

Lần này, Tống Văn Cảnh vào bệnh viện, có một bác sĩ của bộ đội đặc biệt là Triệu Lăng theo dõi, ngoài ra còn Tân Lâm, một chuyên gia có thẩm quyền thăm khám, nếu Tống Văn Cảnh thực sự muốn xuất viện, bác sĩ không còn cách nào khác là phải đi thông qua các thủ tục xuất viện cho anh ta.

Sau khi hai người làm xong thủ tục xuất viện, Diệp Mạn Tinh hỏi: “Anh ba, nếu anh muốn ly hôn, em sẽ đồng ý.”

Bước chân của người đàn ông dừng lại, Diệp Mạn Tinh lập tức va vào vòng tay của người đàn ông. Tống Văn Cảnh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nói: “Anh không muốn, vợ à, anh không thừa nhận quá nhiều thứ, tôi chỉ thừa nhận một thứ duy nhất mà thôi. Em là vợ anh, là mẹ của con anh, anh sẽ bảo vệ em cho đến khi anh không thể di chuyển được nữa.”

Loading...