Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 879
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:23
Lượt xem: 23
Tống Văn Cảnh: “Anh yêu em, đừng nói những lời tổn thương anh như vậy nữa.”
Diệp Mạn Tình ngoan ngoãn không nhắc đến chủ đề này nữa.
Ở cửa bệnh viện, đám người Triệu Lăng, Triệu Chiêu Hoa và Cố Nguyên đang đợi bọn họ để cùng đi ăn cơm, sau đó bàn bạc việc về việc lên núi giải cứu một đợt con tin khác.
Hay nói chính xác hơn là để cứu người anh cả bị biến dạng, Tống Thanh Nguyên và những người khác.
Ngoài ra, điều quan trọng nhất là phải cùng Diệp Mạn Tình lên núi tìm đào mộc bổn thể của cô.
Khi đến gần khách sạn, Diệp Mạn Tinh thực sự cảm thấy rất tò mò, bèn hỏi: “Anh ba, làm sao anh đoán được trong lòng em có anh hay không?"
Cô là một hoa đào tinh, tình cảm của cô đối với con người cực kỳ mong manh, đặc biệt là tình cảm nam nữ.
Tống Văn Cảnh lắc lắc đầu ngón tay, thấp giọng hỏi cô: “Vợ à, em quên nghề nghiệp của anh rồi sao? Tôi là một sĩ quan quân đội.” Hơn nữa còn một sĩ quan xuất sắc.
Đương nhiên, anh sẽ không nói cho cô biết anh còn có một ngón tay vàng khác, đó là anh nghe được suy nghĩ của cô.
Không có gì khiến anh cảm thấy an tâm hơn khi chính tai nghe cô nói trong lòng cô có anh.
Sau bữa tối, mấy người đàn ông trưởng thành tổ chức hai cuộc họp và đưa ra những điểm mấu chốt để giải cứu con tin trong hai ngày tới.
đào mộc bổn thể của Diệp Mạn Tình đang ở đâu.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-879.html.]
Lúc này, mấy người họ đang ở trong một khách sạn ở thị trấn Ngọc Tây, cũng không thể đi nơi khác họp mặt được nên đành phải bàn bạc trong phòng.
Tuy Đào Gia không muốn nói ra, nhưng nơi đào mộc bổn thể ở rất cheo leo và hiểm trở, còn bị người của nhà họ Lâm tạo ra rất nhiều đồ vật kỳ quái bên ngoài, nếu như Tống Văn Cảnh có thể giúp đỡ được thì sẽ tốt hơn.
Đào Gia cẩn thận liếc nhìn Đào Đào rồi khịt mũi nói: “Tất cả đều do lão già nhà họ Lâm đó làm, anh nên bắt được ông ta càng sớm càng tốt, như vậy thì Đào Đào sẽ tới lấy dễ dàng thôi."
Cố Nguyên và Đào Gia có mâu thuẫn về tính cách, cả hai vừa ngang ngược, vừa kiêu ngạo. Tuy Đào Gia kiêu ngạo hơn, nhưng Cố Nguyên cũng không hề nhượng bộ, anh ta nói câu nào thì Cố Nguyên gần như đáp trả lại câu đó: “Lữ đoàn trưởng Tống vẫn đang trong trạng thái hôn mê, bắt người bằng chân chắc?" Đào Gia tức giận đến muốn đánh người: “Anh là cái thá gì? Sao lại nhiều lời như vậy?”
Cố Nguyên: “Vậy anh là cái thá gì? Chúng tôi tình nguyện đi giúp đỡ, gặp biết bao nguy hiểm. Nếu không phải vì nể mặt chị dâu thì anh nghĩ ai sẽ chịu nghe anh càm ràm chứ?" Đào Gia: "?י
Đôi mắt Đào Gia hơi đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, dường như không thể khống chế được. Thấy sắp xảy ra chuyện, Diệp Mạn Tình nhanh vỗ vào người anh ta một cái, Đào Gia tỉnh táo lại, bắt đầu đưa tay ra làm nũng với cô: “Đào Đào à, anh ta thật đáng ghét, bắt nạt người quá đáng.”
Diệp Mạn Tinh vẫn luôn coi anh ta là một đứa trẻ nghịch ngợm nên vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh ta rồi an ủi: “Nào, anh đừng làm loạn nữa."
Vừa được dỗ dành, cả người, à không, cả cơ thể yêu tinh đều cảm thấy thoải mái.
Tân Lâm nhìn cô một cái, không nói gì, anh ta sẽ không chủ động đẩy Đào Đào qua.
Lần này, đến lượt Cố Nguyên không vui, bèn cố ý giúp bạn tốt kéo thêm thiện cảm: “Chị dâu à, không phải là tôi cố ý nhắm vào anh ta đâu, nhưng tôi không vui khi nghe anh ta đã nói như vậy về lữ đoàn trưởng Tống.”
Cố Nguyên nói: “Theo kế hoạch, chúng ta phải mất nửa năm nữa mới có thể chuyển giao hết các con tin. Đó là một khu biệt thự cao mấy chục tầng, chứa đây máy tính và một số sinh vật lạ. Lữ đoàn trưởng Tống vừa bị chúng hút máu, đánh đập, vừa phải giả vờ không thể di chuyển, nhưng thực chất là ban đêm lẻn ra ngoài để chuyển từng đợt con tin ra ngoài, khó nhọc như vậy còn chưa kể thì thôi."
“Sau đó, lữ đoàn trưởng Tống mơ thấy cô xảy ra chuyện, vì vậy, cậu ấy đã liều mạng để lộ thân phận với đối phương, tiêu diệt hết đám quái vật đó rồi mới ra ngoài.”