Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 883
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:29
Lượt xem: 16
Tống Văn Cảnh ngừng lại rồi nói: “Vốn dĩ anh đã gặp được anh cả rồi, cũng đã hẹn với anh ấy cùng di chuyển con tin, chỉ là sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể đợi được hay không phải đến nơi rồi lại nói tiếp.”
Diệp Mạn Tỉnh ồ một tiếng, vẫn còn đang nghĩ, linh hồn luân hồi mà cô thả ra có phải ở cùng với anh cả Tống Nguyên Thanh hay không?
Cùng lúc này ở bên bờ sông, trên gương mặt tàn tạ của Tống Thanh Nguyên chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, anh ấy vừa mới giấu nhóm người cuối cùng xong.
Chỉ là vừa giấu xong thì âm thanh đạn b.ắ.n ra liên hồi, Tống Nguyên Thanh kéo lê thân thể không còn chút sức lực tránh mưa đạn trong gang tấc, sau đó trở tay b.ắ.n đối phương.
Đối phương ngã xuống một người, nhưng đoàng một tiếng, Tống Thanh Nguyên cũng bị b.ắ.n trúng.
“A!” Anh ấy hét lớn, Tống Thanh Nguyên cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể không thể động đậy.
Ai ngờ tiếng s.ú.n.g đạn lại vang lên liên hồi, mấy viên đạn b.ắ.n thẳng về phía anh ấy.
Đồng tử Tống Thanh Nguyên co lại, anh ấy bất lực giương mắt nhìn viên đạn b.ắ.n đến, ngay khi anh sắp bước đến đường cùng thì đột nhiên, bên tai vang lên tiếng “Ai da”, một luống sáng trắng lóe lên, viên đạn bay ngược về lại.
Tống Thanh Nguyên mở bừng mắt, trong lòng kích động hỏi: “Đào Yêu.”
Một luồng sáng trắng bỗng tiến vào thân thể anh ấy, giọng nói của Đào Yêu vang lên từ trong người anh ấy: “Ừ, nhưng tôi không chống đỡ được lâu đâu, chuyện còn lại phải dựa vào anh.”
Vừa dứt lời, tiếng động vang dội, một giọng cười chợt vang lên bên tai hai người họ: “Tống Thanh Nguyên, người nhà anh đến phá hư chuyện của tôi, tôi muốn anh phải chết."
“Xung quanh tôi đã vùi trong b.o.m đạn rồi, tôi muốn anh phải chết..."
Âm thanh kia vẫn còn vang vọng, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng lửa đốt ì xèo, Tổng Thanh Nguyên quay đâu lại thì thấy lửa bỗng rực cháy.
Tiếng nổ vang vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-883.html.]
DTV
Đám mây hình nấm nổ tung, ngay khi Tống Thanh Nguyên tưởng rằng anh ấy phải c.h.ế.t thì bỗng nhiên, trong ánh lửa khắp bầu trời, mùi hương hoa đào ập đến, anh ấy nhìn thấy những cánh hoa đào hồng nhạt trải đây khắp bên bờ sông.
Trong biển hoa màu hồng đẹp đến nghẹt thở này, một đôi nam nữ xinh đẹp chói mắt đang chạy về phía anh ấy.
Một nhành hoa đào quấn quanh eo anh ấy, đưa anh ấy ra khỏi biển lửa từ đâu bên kia nhánh hoa.
Tiếng nổ ầm ầm vang dội khắp nơi, mưa bay đạn lạc khiến sau lưng anh ấy nổ tung m.á.u thịt bê bết, anh ấy rơi vào vòng tay rồi ngất đi. Tống Thanh Nguyên cầm chặt s.ú.n.g trong tay, miệng thì thầm nói: “Đào Yêu, đợi tôi tỉnh lại rồi hẳn đi.”
Diệp Mạn Tinh vừa nhìn thấy người này thì như nghẹt thở, so với dáng vẻ nhìn thấy trong bức chân dung, có điểm giống cũng có điểm khác.
Giống chính là gương mặt tiều tụy, trên mặt và trên cổ đều có những vết thương chằng chịt, thoạt nhìn con tàn tạ hơn cả trong bức chân dung.
Còn vết bớt dưới tai anh ấy, quả thật có một vết sẹo rất lớn, đây là vị trí đã bị cắt bớt đi sao? Nhưng nhìn chung mà nói thì người này trông cũng rất lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là kiểu người đã nhìn thấy m.á.u tanh.
Điểm khác biệt là người hiện tại rất thấp, Diệp Mạn Tình nghi hoặc hỏi: “Đây thực sự là anh cả Tống Thanh Nguyên sao?"
Tống Văn Cảnh đặt anh cả xuống, nói một câu: “Vợ à.”
Bỗng nhiên có hai bóng người chạy như bay đến, lập tức ôm lấy thân thể Tống Thanh Nguyên, khóc như mất hồn vậy: "Anh ơi..." Tống Thanh Kỳ ôm anh cả khóc nức nở: “Anh ơi, anh thật sự còn sống.”
Tống Thanh Lâm thì bình tĩnh hơn chút, nhưng lúc này viền mắt đã ửng đỏ, khom lưng cúi đầu trịnh trọng với hai người: “Em ba, em dâu, cám ơn các em đã cứu anh trai nhiều lần.”
Diệp Mạn Tinh xua đi: “Cái này, em cũng chỉ là thuận đường giúp đỡ mà thôi, phải là anh ba bỏ sức ra nhiều hơn mới đúng."
Cô đúng thật là chẳng làm gì cả, cũng chỉ có thời điểm cuối cùng thì cứu người thôi. Được rồi, chuyện này cũng không cần nói nữa, đã chắc chắn đây chính là Tống Thanh Nguyên rồi.
Diệp Mạn Tinh đi vòng quanh Tống Thanh Nguyên xem xét một lúc, vừa nãy hình như cô cảm nhận được linh hồn mà cô đã thả ra đi luân hồi thì phải, bây giờ sao lại chẳng thấy gì cả.