Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 884
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:31
Lượt xem: 14
Tống Thanh Lâm lại chân thành cảm ơn Tống Văn Cảnh: “Ơn lớn không thể cảm tạ nổi bằng lời, cám ơn em ba, em lại cứu cả nhà chúng ta một lần nữa.”
Mới dứt lời, Tống Văn Cảnh vừa gật đâu còn chưa nói gì thì bất ngờ có tiếng động lớn, đạn b.ắ.n đến, Tống Văn Cảnh đỡ được đạn trở tay b.ắ.n ngược lại.
Kịch một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống, sau đó Diệp Mạn Tinh nghe thấy âm thanh lớn như sấm chớp: “Tống Văn Cảnh, anh phá hư chuyện của tôi, vậy mà còn dám đến sao?"
“Được được được, được lắm, hôm nay nếu các người đã đến vậy thì c.h.ế.t hết ở đây đi."
Lúc này mấy người Cố Nguyên và Tân Lam đều đã đến, lập tức vây quanh một ông lão tóc bạc trắng nửa đâu để râu quai nón.
Đào Gia không sợ c.h.ế.t nói: “Này, ông già, ông muốn g.i.ế.c chúng ta thì phải xem xem hôm nay có cái bản lĩnh này không đã chứ.”
Miệng Đào Gia đúng là thiếu đòn, vừa nói xong thì s.ú.n.g đạn đã b.ắ.n âm âm sau lưng anh ta.
Cuối cùng, vẫn là Tống Văn Cảnh bảo mọi người nằm xuống, anh đẩy ngã Đào Gia xuống mới thoát được vụ nổ lân này.
Sau lưng ông lão kia còn có mấy chục vệ sĩ đi theo, còn lại là những tên sát thủ có hình xăm trên cánh tay, gần như chỉ trong chớp mắt đã truy đuổi đến chỗ bọn họ.
Kết quả, người vừa mới buông mấy lời gay gắt đó, sau khi người của mình tấn công xong thì ông lão đó đã bỏ chạy.
Mấy người Đào Gia, Cố Nguyên: ?
Lúc này, Diệp Mạn Tinh còn tưởng rằng hôm nay mọi người không cứu được con tin, kết quả người này đã cố gắng mở mắt trong cơn mê man, nói một câu: “Con, con tin ở sườn núi.”
Anh ta thật sự còn chỉ tay về một hướng rồi mắt ngất đi.
Tinh thần chuyên nghiệp này đến Diệp Mạn Tinh cũng không nói nên lời. Tống Thanh Kỳ vốn còn muốn nói với anh ruột mấy câu, kết quả anh Tống đã ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-884.html.]
Tống Thanh Lâm như có suy nghĩ gì đó, bèn nói: “Thanh Kỳ, em cõng anh trai xuống trước đi, anh đưa người đi cứu con tin."
Chỉ là khi nói lời này, anh ấy nhìn xung quanh không ngừng vang lên tiếng s.ú.n.g đạn, do dự một lúc mới nói: “Em dâu, nơi này nguy hiểm, chi bằng anh cử người đưa em và Thanh Kỳ xuống núi trước vậy.”
Lúc này trên núi thực sự quá nguy hiểm. Vết thương của Tống Thanh Nguyên quá nặng, chắc chắn đưa xuống núi càng sớm thì càng tốt.
Nhưng Diệp Mạn Tinh muốn đi tìm đào mộc bổn thể, sao cô có thể đi vào lúc này được chứ?
Cô nói một tiếng: “Anh hai, mọi người cứ bận việc của mình, em không sao, vừa nãy anh cũng thấy tình huống của em rồi, em có khả năng tự bảo vệ được mình.”
Cô nói xong thì thấy Đào Gia đầu tóc bù xù như ổ gà do vụ nổ chạy đến, vừa đến đã kéo tay cô nói: “Đào Đào, mau đi theo tôi, lão già kia nổi điên rồi. Ông ta thả mấy quái vật kia ra rồi, xung quanh đều có s.ú.n.g đạn, ở đây chắc chắn sẽ c.h.ế.t thôi.”
“Vậy anh ba.”
Tống Văn Cảnh lại đấy cô đi: “Vợ à, em đi với anh ta trước đi, lát nữa anh đến tìm em.”
Tống Văn Cảnh chạy đến thấy mọi người vẫn chưa đi, lập tức đưa Tống Thanh Nguyên đang hôn mê lên lưng Tống Thanh Kỳ, cuối cùng anh dùng sức một mình mình đẩy Đào Gia và Tống Thanh Kỳ, nói lớn: "Di."
DTV
Diệp Mạn Tinh bị đẩy đi rất xa, sau đó tiếng động vang dội vang lên, nơi bọn họ vừa đứng lúc nãy chớp mắt đã bị nổ tung. Diệp Mạn Tinh vẫn gọi một tiếng: “Anh ba, Tân Lâm.”
Đào Gia biết cô không chịu đi, lập tức cõng cô chạy, nghe thấy thì nói thêm: “Đào Đào yên tâm đi, bọn họ không c.h.ế.t được đâu. Chẳng phải Tân Lâm có thể đi vào không gian lập tức được đó thôi?”
"Anh ba."
Đào Gia nhân cơ hội nói xấu anh: “Lúc này anh ta còn phải đi cứu mấy con tin kia nữa, chắc sẽ không c.h.ế.t được đâu, cô xem, lúc này chỉ có tôi ở bên cạnh cô, mau ly hôn với anh ta đi, Đào Đào..." Diệp Mạn Tinh trợn tròn mắt: “Đào Gia, thả tôi xuống tôi tự đi.”
Đào Gia lập tức ngậm miệng, anh ta cõng cô trên lưng chạy như bay giữa núi, gió rất lớn, Đào Gia nhân cơ hội nói: “Đào Đào, cho dù cô không ly hôn với anh ta, đợi anh ta c.h.ế.t rồi, Đào Đào, chúng ta ký khế ước với nhau đi."