THẤT HOÀNG TỬ VÔ SỈ - PHẦN 7 - Dẫn hắn đi săn!
Cập nhật lúc: 2024-04-08 19:59:00
Lượt xem: 272
13.
Từ khi nhận thất hoàng tử làm tiểu đệ, cuộc sống của ta sung sướng vô cùng.
Hắn có tiền, thường xuyên mời ta đi ăn ở tửu lâu, ta cuối cùng cũng được toại nguyện, ăn thử hết tất cả các món ngon trong Lạc Thành.
Nhưng đáng tiếc là, không ai bắt nạt thất hoàng tử, khiến ta ít có cơ hội thể hiện bản thân.
Không có cơ hội, thì tạo ra cơ hội.
Vì vậy ta cố ý hẹn thất hoàng tử cùng đi săn bắn, đây cũng là hoạt động do nội tổ phụ tổ chức.
Trong khu săn bắn, nội tổ phụ bố trí canh gác cẩn mật, bảo vệ thất hoàng tử vô cùng chu đáo.
Ta không vui, thất hoàng tử không đi săn cùng ta, ta làm sao thể hiện bản lĩnh của mình?
Vì vậy ta nhân lúc nội tổ phụ không chú ý, lén lút lẻn vào lều trại của thất hoàng tử.
"Ngươi muốn cùng ta đi săn không?" Ta đi thẳng vào vấn đề, gãy gọn hỏi hắn.
"Nhưng ta không biết cưỡi ngựa." Hai mắt hắn sáng lên, nhưng lại lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
"Thì có sao nào, ta cùng ngươi cưỡi một con!" Ta vỗ ngực, nhìn hắn chằm chằm tha thiết chờ mong.
Thất hoàng tử do dự hồi lâu, như thể đã đưa ra quyết định quan trọng, mạnh mẽ gật đầu , đồng ý lời mời của ta.
Ta vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình.
Ta dụ dỗ người bên ngoài lều đi, thất hoàng tử theo lời ta dặn, lén lút lẻn ra ngoài lều từ phía sau.
Lúc đầu ta hơi hối hận khi đưa hắn ra ngoài, bởi vì hắn thực sự vô dụng, ngay cả việc lên ngựa cũng lóng ngóng, tốn không ít sức lực.
Nhưng khi vào rừng, ta thấy sự phấn khích và tò mò trên khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn cũng sáng ngời, như chứa đựng muôn ngàn vì sao, khiến hắn trở nên đẹp một cách khó tả.
Ta lại cảm thấy, đưa hắn ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng tốt.
"Ngồi cho vững!" Ta nhanh mắt nhìn thấy một con thỏ hoang, lập tức lắp tên rồi đuổi theo.
Ta đột nhiên tăng tốc dường như khiến thất hoàng tử ngồi phía sau bị dọa, nên hắn đột nhiên vươn tay, từ phía sau ôm lấy ta.
Đợi ta đuổi kịp con thỏ hoang và b.ắ.n c.h.ế.t nó, quay lại nhìn thất hoàng tử, thấy sắc mặt của hắn đỏ bừng bừng.
"Làm sao vậy, ngươi không thoải mái chỗ nào?" Ta tưởng hắn sinh bệnh, vội vàng hỏi han.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/that-hoang-tu-vo-si/phan-7-dan-han-di-san.html.]
14.
Thất hoàng tử nói hắn không bị bệnh, ta không tin.
"Không bị bệnh thì sao mặt lại đỏ như vậy?" Ta nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn quả nhiên nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.
Ta hiểu ra, cười hi hi dán lại gần hắn "Có phải ngươi sợ uống thuốc khi bị bệnh không?"
Hắn vội vàng lùi lại, phản ứng lớn như vậy, chắc chắn là bị ta nói trúng tim đen!
"Ta từ nhỏ thân thể suy nhược, thường xuyên phải uống thuốc, đã quen rồi." Hắn cười khổ lắc đầu.
Ta trừng to mắt, thường xuyên phải uống thuốc? Khổ sở như vậy sao?
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Nhắc đến thân thể hắn, sắc đỏ trên mặt hắn dần dần tan biến, sắc mặt lại trở nên tái nhợt.
Chắc chắn là nhớ đến nỗi khổ khi uống thuốc!
Ta chia sẻ kinh nghiệm với hắn "Lúc uống thuốc không được uống từng ngụm nhỏ, nín thở uống hết một lần, sau đó ngậm ngay một viên kẹo là được!"
"Đúng rồi, nói đến kẹo, ta biết ở phố Tây có một nhà làm kẹo rất ngon, vừa ngọt vừa không dính răng, ngon tuyệt!"
Ta cười rạng rỡ nhìn hắn "Đợi về ta mua một gói tặng ngươi, sau này uống thuốc thì ăn một viên!"
"Tốt, vậy ta xin đa tạ Nhã Gia muội muội trước." Hắn cũng mỉm cười.
Ta dẫn hắn đi dạo trong rừng, lại b.ắ.n được vài con thỏ.
Cũng không phải là không gặp được con mồi lớn, vừa rồi còn nhìn thấy một con hươu.
Ta vốn muốn đuổi theo, nhưng con ngựa dưới thân chở hai người, dường như đã mệt mỏi, chạy chậm rãi, làm sao đuổi kịp con hươu?
Ta không khỏi tức giận "Con ngựa hỏng này đúng là vô dụng!"
"Giá như ta có một con ngựa chiến giống của nhị thúc thì tốt rồi." Ta lắc đầu nản chí.
Nhà ta vốn nuôi dưỡng một đàn ngựa tốt, nhưng nội tổ phụ luôn nói ta còn quá nhỏ, không muốn tặng ta một con.
Ta đột nhiên nghĩ đến việc thất hoàng tử có thể lấy được đồ từ tay nội tổ phụ, linh quang chợt loé, hai mắt toả sáng nhìn hắn.
Còn chưa đợi ta mở miệng đề xuất, đã thấy thất hoàng tử nhìn ta cười nhàn nhã nói "Ta biết ai có bảo mã nghìn dặm, đợi ta viết một phong thư, xin về tặng Nhã Gia muội muội."
Biết điều!
Ta vui mừng đến mức cười toe toét, chỉ là ta không hiểu, tại sao xin một con ngựa từ tay nội tổ phụ, không phải chỉ mở miệng xin là được à, sao còn phải viết thư?