THẤT HOÀNG TỬ VÔ SỈ - PHẦN 8
Cập nhật lúc: 2024-04-09 21:36:44
Lượt xem: 349
15.
Khi ta dẫn thất hoàng tử trở về, ta thấy doanh trại náo loạn.
"Thất hoàng tử đã trở lại!" Chưa đợi ta tìm người hỏi chuyện, ta đã thấy có người chỉ vào chúng ta hét lớn.
Ngay lập tức doanh trại trở nên náo nhiệt, mọi người đều chạy về phía chúng ta, ta và thất hoàng tử bị bao vây.
Ngay sau đó, ta thấy nội tổ phụ sắc mặt âm trầm.
Xong đời!
Chân ta mềm nhũn, trong đầu đã hiện lên hình ảnh ta chép sách đến mức tay bị chuột rút.
"Tư Đồ Tướng quân đừng tức giận với Nhã Gia muội muội, là ta cố ý yêu cầu Tư Đồ muội muội dẫn ta đi ra ngoài xem thử." Thất hoàng tử dường như nhận ra sự căng thẳng của ta, bước lên một bước chắn trước mặt ta.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Ta nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, nhưng lại có thể che chắn hoàn toàn cho ta, không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.
Vị tiểu đệ này nếu không nhận quả thật uổng phí, vậy mà lại chủ động chịu trách nhiệm thay ta!
Ta lén lút nhô đầu ra từ sau lưng thất hoàng tử, thấy nội tổ phụ tuy lửa giận đậy mặt, nhưng vẫn cố nén lại không xông lên đánh ta.
Ta không khỏi hài lòng với thất hoàng tử thêm vài phần, vậy mà lại thực sự làm nội tổ phụ của ta khiếp sợ!
Ta vốn tưởng chuyện này coi như qua rồi, nhưng khi ta trở về phủ, ta mới biết nội tổ phụ chơi trò im lặng chờ cơ hội tính sổ!
Đánh đủ mười roi, dù ta da dày thịt béo, vẫn đau đến nước mắt giàn giụa.
Chịu hình phạt còn chưa tính, tiếp theo ta còn phải mỗi ngày quỳ trong từ đường chép sách, mỗi ngày quỳ ba canh giờ, liên tục quỳ đủ hai mươi ngày!
Hình phạt này là hình phạt nghiêm trọng nhất mà ta chưa từng trải qua.
Nghiêm trọng đến mức khiến cả nội tổ mẫu của ta, người luôn một lòng hướng Phật, cũng bị kinh động.
Ta trên mình đầy vết thương nằm trong từ đường, dỏng tai lên nghe cuộc trò chuyện bên ngoài, trong lòng vô cùng mong đợi nội tổ mẫu có thể xin cho ta miễn bị trừng phạt thêm.
Nhưng ta lại nghe nội tổ phụ lạnh lùng nói "Ta thương xót Nhã Gia không còn phụ mẫu, trước đây khi nó phạm lỗi nghịch ngợm, đều là trừng phạt nhẹ nhàng."
"Nhưng lần này không giống nhau, nha đầu này to gan lớn mật, tự ý dẫn thất hoàng tử vào rừng, không xảy ra chuyện gì thì tốt, nếu thất hoàng tử có gì bất trắc, Tư Đồ gia ta làm sao bảo vệ nó?"
Ta đau đến toát mồ hôi lạnh, dương mắt háo hức chờ đợi, đợi mãi đến cuối cùng lại chỉ đợi nghe được nội tổ mẫu thở dài rời đi.
Lòng ta lạnh tanh, òa lên khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/that-hoang-tu-vo-si/phan-8.html.]
16
Ta kêu trời không thấu, chịu đủ hai mươi ngày phạt quỳ chép sách.
Đợi đến khi hình phạt kết thúc, người gầy đi nhiều không nói, đầu gối cũng quỳ đến mức chai.
Hai mươi ngày này, nội tổ phụ nói với ta nhiều chuyện, trong lòng ta đối với thất hoàng tử, đối với hoàng thất, coi như có thêm nhiều hiểu biết.
Nguyên lai, cho dù Tư Đồ gia ta nắm giữ mười vạn quân binh, hết người này đến người kia làm đại tướng quân, cũng vẫn không thể mạnh hơn hoàng gia thiên tử.
Nguyên lai hoàng gia là quân, nhà họ Tư Đồ ta là bề tôi, mà quân muốn bề tôi chết, bề tôi không thể không chết.
Ta không hiểu, hỏi nội tổ phụ "Nhưng không phải ông nói, nhà họ Tư Đồ ta là vì bảo vệ lê dân bách tính mà chiến đấu sao?"
"Đúng vậy." Nội tổ phụ cười khổ "Là vì lê dân bách tính, nhưng lê dân bách tính cũng là lê dân bách tính của hoàng gia, khắp gầm trời này đâu đâu cũng là đất vua, chiến trường ta chinh chiến, lê dân ta bảo vệ, đều thuộc về hoàng tộc đế vương."
Ta gật đầu một cách mụ mẫm.
Lòng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng biết một điều, thất hoàng tử là thiên gia chi tử tôn quý, nếu như va vấp tổn thương, dù nhị thúc nắm giữ mười vạn quân cũng không thể bảo vệ ta.
Tinh thần ta không tốt lắm, cho dù hình phạt đã kết thúc, cũng không có tâm trạng như trước đây đi ra ngoài vui chơi.
Ta không đi tìm thất hoàng tử, nhưng hắn lại gửi thư cho ta, hẹn ta ngày mai gặp nhau ở tửu lâu.
Lòng ta không hiểu sao lại có chút bài xích việc gặp hắn, nhưng trong thư hắn nhắc đến bảo mã ngàn dặm mà ngày đó đã nói.
Cuối cùng ta vẫn không nhịn được cám dỗ, nóng lòng đến nơi hẹn.
Gặp thất hoàng tử, nụ cười hiền hòa trên môi hắn vẫn như cũ, thậm chí khi nhìn thấy ta, đôi mắt đẹp đẽ kia còn lóe lên vẻ vui mừng.
"Nhã gia Muội muội đã lâu rồi sao không đến gặp ta?" Giọng hắn dường như còn có chút uất ức.
Môi ta mấp máy mãi, nhưng không đề cập đến việc ta về nhà chịu phạt.
"Không muốn ra ngoài."
Hắn nghe giọng ta thiếu tinh thần, nụ cười trên mặt khựng lại, nhưng vẫn ôn tồn hỏi ta "Có chuyện gì buồn sao?"
Ta nín nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được hỏi hắn "Ngươi là thiên tử của quân vương, chỉ cần ngươi mở miệng, nhiều người sẽ vây quanh ngươi, ta đi hay không đi gặp ngươi có ảnh hưởng gì?"
Lại còn háo hức muốn làm lão đại của hắn, suy nghĩ bảo vệ cho hắn.
Hắn căn bản không cần sự bảo vệ của ta!