Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Sự Đoản Tựa Mộng Xuân - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-05-20 15:34:07
Lượt xem: 2,669

01.

Ta c.h.ế.t đi vào một ngày xuân, chim chóc bay đầy trời.

Khi ta có ý thức một lần nữa, ta nhận ra bản thân đang lơ lửng giữa không trung.

Bên dưới là cái xác nhợt nhạt và gầy gò của ta.

Ta sợ hồn phách sẽ nhanh chóng bị tiêu tán, dựa theo trí nhớ cứ thế bay về tẩm cung Thừa Minh điện của Bùi Thịnh.

Bùi Thịnh từ bên trong bước ra, đứng ở trước mặt ta. Trong khoảnh khắc đó, ta nghĩ hắn là đang nhìn ta. Nhưng sự thật không phải vậy, hắn chỉ là đang xuất thần.

Đám thái giám bên cạnh dường như rất sợ hắn, không dám nói một tiếng nào.

Một lúc lâu, hắn chợt hoàn hồn, nói: “Thời tiết thật tốt.”

Bọn ta gặp nhau vào mùa xuân. Hắn từng nói sẽ cùng ta đi du xuân, đi nghe hát, đến mùa đông thì cùng nhau ủ rượu.

Ta bỗng dấy lên một tia hy vọng, có lẽ giờ phút này hắn đang nghĩ đến ta.

Nhưng một giây sau, thái giám Mậu An cẩn thận hỏi: “Người muốn đi Minh Hoa cung?”

Bùi Thịnh cúi đầu ừ một tiếng. Ta thất vọng trong nháy mắt, sau đó đi theo liễn của hắn.

Minh Hoa cung, là chỗ ở của Minh phi Cừu Thiên Tuyết.

Nghe nói, nàng có đến tám phần giống ta, ba năm trước ở Giang Nam tình cờ gặp được Bùi Thịnh, sau đó tiến cung thì trở thành sủng phi.

Kỳ thật ta không tin. Bùi Thịnh hắn chẳng hề yêu ta đến vậy. Nếu thật sự yêu, sao có thể để ta lặng lẽ c.h.ế.t trong lãnh cung.

Nhưng khi ta nhìn thấy nữ tử đang nằm trên giường của quý phi, ta ngây ngẩn cả người. Không phải bởi vì nàng giống ta, mà là rất giống muội muội của ta - Tạ Ngưng, người trước đó đã bị xử trảm.

Dường như cảm nhận được gì đó, Cừu Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ của ta. Đương nhiên, nàng cũng không có nhìn thấy ta, mà là nhìn về phía Bùi Thịnh.

“Hoàng thượng, sao người lại tới nữa rồi, thắt lưng thần thiếp vẫn còn đau a. Ngài luôn đến chỗ thần thiếp, hoàng hậu sẽ làm khó thần thiếp~”

Giọng điệu hờn dỗi, thực tế lại mang sự kiêu ngạo, không để ai vào mắt.

Nhưng Bùi Thịnh cũng không có ý trách tội, chỉ hôn môi nàng, dỗ dành: “Trẫm sẽ trừng phạt hoàng hậu.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Các cung nhân tựa hồ đã quen với việc này, yên lặng lui ra ngoài. Bùi Thịnh ôm lấy Cừu Thiên Tuyết, màn che hạ xuống.

Ta ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết làm sao. Rõ ràng là ngày xuân, ta lại cảm thấy cực kỳ lạnh.

Kỳ quái, linh hồn mà cũng sẽ cảm thấy lạnh sao?

Không nghĩ tới lần cuối cùng ta và Bùi Thịnh gặp mặt, lại là trong cảnh tượng như vậy. Ta rốt cục hoàn toàn hết hy vọng.

Ta vốn không thuộc về thế giới này, lại vì lời hứa bạch đầu giai lão mà ở lại.

Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ có ta là cô đơn lẻ bóng.

02.

Mấy ngày trước, tỳ nữ duy nhất bên cạnh ta - Tú Vân cũng đã chết. Cả người nàng xanh tím, hấp hối nhìn ta.

“Nương nương...... Hoàng cung này chính là cái hang ăn thịt người...... Người hãy mau nghĩ cách rời khỏi nơi này đi......”

Những lời còn lại nàng vẫn chưa kịp nói.

Ta bị tống vào lãnh cung khi Bùi Thịnh đăng cơ năm thứ hai.

Tất cả tỳ nữ bên cạnh đều bị giết. Hắn chỉ để lại cho ta một tỳ nữ đã theo ta tám năm, Tú Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-su-doan-tua-mong-xuan/chuong-1.html.]

Nhưng nàng ấy lại bị đầu độc.

Ta không hiểu tại sao vẫn còn có người không chịu buông tha cho ta. Nhưng ta không có cách nào báo thù cho nàng, cũng không có cách nào rời khỏi hoàng cung.

Không có hệ thống, ta cũng chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt mà thôi.

Từ sau khi tiến cung, thân thể của ta cũng ngày một suy yếu. Ta nghĩ, nếu Tú Vân chết, ta cũng sẽ không sống được bao lâu nữa.

Lúc tiểu thái giám đến đưa cơm cho ta, ta nằm ở trên giường không có chút sinh khí nào. Hắn đem cơm ném ở trước mặt ta, quay đầu bước đi, một bộ không muốn nói với ta một câu.

Ta lại giãy dụa, lần đầu tiên cùng hắn nói chuyện.

Ta nói: “Công công, có thể nghĩ cách nói cho Hoàng thượng biết, ta sắp chết, muốn gặp hắn không?”

Thật ra mấy năm nay, ta không phải không có cơ hội cùng Bùi Thịnh nối lại tình cũ.

Tuy rằng hắn hiểu lầm ta cùng thị vệ tư thông, không nghe ta giải thích, trực tiếp đem ta tống vào lãnh cung. Nhưng ta biết, hắn vẫn luôn chờ ta cúi đầu chịu thua.

Chỉ là ta không muốn.

Bởi vì hắn đã g.i.ế.c hơn trăm mạng người Tạ gia ta. Lý do là Tạ gia thông đồng với địch bán nước dẫn đến trận chiến biên giới thất bại.

Phụ thân cùng huynh trưởng đều c.h.ế.t ở sa trường, thê nhi của bọn họ lại bị tàn sát ở kinh thành.

Ta thấu rõ mọi chuyện, hắn muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.

Đó là lần đầu tiên ta quỳ xuống cầu xin Bùi Thịnh.

Ta mặc dù là xuyên từ nơi khác đến dể thực hiện các nhiệm vụ, nhưng Tạ gia đối với ta vô cùng tốt, trên hết, cả nhà từ trên xuống dưới đều là trung lương.

Nhưng ánh mắt hắn lạnh như băng, bóp lấy cằm ta.

“Tạ Oản, nếu không là vì ngươi, trẫm sẽ tru di cửu tộc Tạ gia.”

Nghe nói ngày Tạ gia vấn trảm là vào tháng sáu, tuyết rơi đầy trời, m.á.u từ Đông Vũ Môn chảy ra ngoài hoàng cung.

Cũng vào ngày đó, ta bị phế đi vị trí quý phi.

Người thân cận bên cạnh toàn bộ bị đánh chết, chỉ có tam đẳng nha hoàn Tú Vân còn sống sót.

*

Đương nhiên, tất cả chuyện đó đã thuộc về quá khứ của tám năm trước. Cũng chính là lúc ta quyết định trói buộc mình ở lại, tách khỏi hệ thống.

Hệ thống nói, cỗ thân thể này đã chết, linh hồn đã rời khỏi xác rồi.

Ta yêu Bùi Thịnh cả đời, cũng hận Bùi Thịnh cả đời.

Lý do quay về tẩm cung, lầ vì ta muốn gặp lại hắn. Bỏ qua thù hận, khi đó chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy hắn bình an vô sự.

Tiểu thái giám tên là Thủ Nặc, mười hai tuổi vào cung liền phụ trách đưa cơm cho ta.

Năm nay đã mười lăm tuổi.

Chưa bao giờ nói chuyện với hắn, nên trong lòng ta cũng không chắc hắn sẽ đáp ứng ta.

Nhưng hắn đưa lưng về phía ta, trầm mặc hồi lâu sau đáp: “Được.”

Ta thấy nhẹ nhõm.

Mười ngày sau đó, ta một bên từ từ cảm nhận cơ thể đang cạn sinh lực dần, một bên chờ Bùi Thịnh tới gặp ta.

Nhưng ta vẫn không đợi được.

Thủ Nặc công công cũng không trở lại.

Loading...