Thế Sự Đoản Tựa Mộng Xuân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-20 15:34:28
Lượt xem: 3,333
03.
Ta ở Minh Hoa cung đợi một canh giờ. Cho đến khi Bùi Thịnh từ trong màn đi ra, ta vẫn chưa bị tiêu tán.
Hắn cùng Minh phi ân ân ái ái ngồi xuống bàn ăn. Ta trốn ở cạnh cửa, nhắm mắt lại không muốn nhìn bọn họ.
Ai ngờ, tiếng trò chuyện trầm thấp truyền vào trong tai.
Là cung nhân bên ngoài.
“Nghe nói, mấy ngày trước Hoàng thượng ở Ngự hoa viên g.i.ế.c một thái giám.
“Thật đáng thương, Sinh Sinh bị đánh chết, nghe nói là bởi vì lỡ nói chuyện với Thần quý phi, dù chỉ có một câu thôi…”
“Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa à!”
Thanh âm theo đó biến mất.
Ta sững sờ tại chỗ, hốc mắt chợt nóng, lại không chảy ra nước mắt.
Thủ Nặc công công, đã chết?
Thì ra Bùi Thịnh lại chán ghét ta đến mức này......
Ta không khóc được, chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn.
Ta đã hại c.h.ế.t một hài tử mới mười lăm tuổi......
Một khắc kia, ta chỉ muốn lập tức hồn phi phách tán, đi âm tào địa phủ tìm Nặc công công, tạ tội với hắn.
Nhưng ta, vẫn cứ tồn tại như vậy.
Mãi đến khi Bùi Thịnh dùng cơm xong, bước ra khỏi Minh Hoa cung. Ta ngây ngốc đi theo phía sau hắn, muốn hỏi hắn rốt cuộc vì sao, nhưng hắn không nhìn thấy ta.
Không biết qua bao lâu, một tiếng sấm sét nổ vang bên tai ta.
Là giọng nói của Bùi Thịnh.
“Tú Vân, xử lý sạch sẽ chưa?”
Vì sao Bùi Thịnh lại đột nhiên nhắc tới Tú Vân? Xử lý sạch sẽ là sao?
“Hồi bẩm Hoàng thượng, mấy ngày trước đã xử lý sạch sẽ, cho người nhà nàng một trăm lượng bạc, ngài yên tâm.”
Mậu An công công khom lưng thấp giọng đáp.
Bùi Thịnh cúi đầu “ừ” một tiếng, “Nàng ta thế nào?”
Cả người Mậu An run lên, cẩn thận đáp: “Cũng tạm ổn.”
Hai người sau đó không nói thêm gì nữa.
Tú Vân, là người của Bùi Thịnh?
Mặc dù trước kia ta chưa từng suy nghĩ cẩn thận qua, nếu quả thực là vậy thì nhiều chuyện liền có thể giải thích được.
Lúc trước tất cả thị nữ bên cạnh ta đều bị Bùi Thịnh giết, vì sao chỉ để lại một tỳ nữ ta chưa từng gặp mặt như vậy.
Chỉ có một nguyên nhân, đó chính là ngay từ đầu Tú Vân chính là một quân cờ Bùi Thịnh an bài ở bên cạnh ta.
Nhưng ta có cái gì có thể bị hắn lợi dụng đây?
Bỗng dưng, ta nhớ tới Tú Vân mấy ngày trước khi c.h.ế.t muốn nói lại thôi. Và những lời nói trước khi chết.
Một ý nghĩ kinh hoàng đột nhiên nảy ra trong đầu.
Tú Vân, là muốn nói cho ta biết chuyện gì đó. Nhưng chuyện này Bùi Thịnh không cho phép ta biết. Cho nên Tú Vân bởi vì có tâm tư khác nên bị Bùi Thịnh diệt khẩu.
Cái c.h.ế.t của nàng cũng không phải là người trong hậu cung trả thù, mà là Bùi Thịnh trừng phạt......
Vậy thì, điều Tú Vân muốn nói với ta, rốt cục là gì?
Ta nhắm mắt, không dám nghĩ.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Ta mơ hồ nhận ra, trong này có một âm mưu cực lớn.
Đủ để cho ta vạn kiếp bất phục.
04.
Sau khi rời khỏi Minh Hoa cung, Bùi Thịnh mỗi ngày bận rộn chính vụ, thường xuyên thức đêm xử lý tấu chương.
Ta đứng ngay bên cạnh hắn, nhìn hắn vẩy mực trên giấy, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Lúc Bùi Thịnh còn là Dực Vương, không có bận rộn như vậy.
Hắn sẽ lén trèo tường lẻn vào Tạ phủ tìm ta, khi đó ta bởi vì chữ viết khó coi, mỗi ngày đều bị phạt chép sách.
Bùi Thịnh liền bắt chước chữ viết của ta rồi chép thay. Còn có thể nắm tay ta từng nét từng nét dạy ta móc ngang bẻ dọc.
Sau đó hắn đăng cơ, thời gian ở bên ta liền ít đi rất nhiều, mỗi lần đi tìm hắn, hắn đều bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-su-doan-tua-mong-xuan/chuong-2.html.]
Vì vậy lúc đó ta nghĩ rằng muốn ở lại, như vậy ta và hắn sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Ta mải mê hồi tưởng, chẳng biết từ lúc nào, Bùi Thịnh đã ngừng bút.
Mậu An công công đẩy cửa tiến vào: “Hoàng thượng muốn đi ngủ?”
Bùi Thịnh cũng không lập tức nói chuyện, mà là hoảng hốt trong chốc lát.
“Trẫm nhớ rõ, hôm nay là ngày gì.”
Mậu An cúi đầu không dám nói gì.
Sau một lúc lâu, Bùi Thịnh đứng dậy rời đi.
Ta nhìn Bùi Thịnh nhanh chóng đi qua từng ngóc ngách trong thâm cung như đã quá quen thuộc. Thẳng đến khi hắn đứng ở cửa lãnh cung, ta mới phản ứng lại.
Hôm nay là sinh thần của ta.
Ta cười khổ một tiếng, ở lãnh cung tám năm, quả thật sống không dễ dàng mà.
Ta đã sớm quên sinh nhật của mình là năm nào tháng nào, càng không nghĩ tới, Bùi Thịnh còn có thể nhớ rõ.
Nhìn hắn đối với con đường đến lãnh cung vẫn thành thục như vậy, còn có các thái giám một bộ dạng đã quen với hành động này, hắn hẳn không phải lần đầu tiên tới.
Nhưng vì sao ta một lần cũng không gặp qua hắn?
Không đợi ta nghĩ, tốc độ Bùi Thịnh dần chậm lại, từng bước từng bước, đi tới cửa lãnh cung.
Cửa kia cùng thường ngày không khác nhau gì, cơm đưa tới nếu ta không đi lấy, cũng rất nhanh sẽ bị phế phi khác cầm đi.
Chỉ đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn nhìn không ra có gì khác thường, cho nên ta mặc dù c.h.ế.t đã lâu nhưng không một ai biết.
Ta nhìn hắn đứng ở cửa, trong lòng có một loại cảm giác thoải mái.
Phải, cứ tiến lên mà mở cửa ra đi Bùi Thịnh.
Nhìn thấy t.h.i t.h.ể của ta, hắn cao hứng cũng được, hoài niệm cũng được, đối với ta mà nói, đơn giản là được giải thoát mà thôi.
Ta đã không thể sống để thực hiện lời thề của bọn ta. Về phần hắn, nếu đã bội ước, vậy thì hãy ở lại thế giới không có ta đi.
Ta chúc ngươi giang sơn vững mạnh, sống cô độc đến già.
Một nén nhang, hai nén nhang, nửa canh giờ, một canh giờ.
Bùi Thịnh chậm chạp không đẩy cánh cửa kia ra.
Ta không hiểu, vì thế ta đi tới trước mặt hắn, muốn nói chuyện, nhưng hắn không nghe thấy. Sau đó ta cũng mệt mỏi, liền trầm mặc lui xuống.
Không biết qua bao lâu, chân trời một vầng sáng dần hiện lên.
Bùi Thịnh nhấc chân, lảo đảo.
Ta theo bản năng muốn đỡ lấy hắn, nhưng tay lại xuyên qua cánh tay hắn.
Mà người đang đỡ cánh tay còn lại của hắn là Mậu An.
“Hoàng thượng, ngài sao phải làm khổ mình như vậy......”
Có lẽ vì bầu không khí hiện tại khá bi ai, ngay cả Mậu An cũng dám nói thêm vài câu.
“Năm nào ngài cũng đến đây… mỗi lần đến đều đứng cả đêm, nếu đã như vậy thì…thả nương nương ra đi?”
Bùi Thịnh, thì ra hàng năm đều đến thăm ta sao?
Có phải có nhiều đêm khuya như vậy, lúc ta khóc trong giấc ngủ, Bùi Thịnh cũng ở ngoài cửa im lặng đau lòng?
Nếu thật như thế, vậy mấy năm nay hắn nhẫn tâm như vậy là vì sao......
Một giây sau, Bùi Thịnh đột nhiên biến sắc.
“Là nàng oán trẫm, không chịu nhận thua! Ngươi còn lắm miệng nữa, tự mình đi Thận Hình ti!”
Mậu An câm như hến, không dám nói nữa.
Có lẽ, Bùi Thịnh chỉ là vào một đêm nào đó trong một năm, nhớ tới người đáng thương bị hắn tước đoạt hết thảy như ta.
Có lẽ có chút áy náy.
Nhưng việc đi từng bước qua thâm cung, đứng yên một đêm trước cửa chính là sự bù đắp của hắn? Thậm chí không cần ta biết, chỉ cần hắn được an tâm là tốt rồi?
Ta nhìn khuôn mặt cương nghị của Bùi Thịnh, chỉ cảm thấy xa lạ đến cực điểm.
Bùi Thịnh mặc dù đã từng có dã tâm, nhưng cũng là một người ôn hòa, từ khi nào biến thành bộ dáng này?
Động một chút la đánh la giết, nếu không phải Mậu An từ nhỏ đi theo bên cạnh hắn, chỉ sợ giờ phút này đã bị xử trảm rồi.
Trước khi theo bọn họ rời đi, ta nhìn lại tòa lãnh cung đã vây khốn ta tám năm này.
Lần sau lại trở về, có lẽ là vào ngày này sang năm.
Đến lúc đó, ta e rằng xác ta đã mục rữa thành bùn từ lâu rồi.