Thế Tử Gia Là Kẻ Bất Lương - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-05 08:36:10
Lượt xem: 813
"Thập Tam, nàng không nghe cũng không sao. Dù sao thì, hiện tại nàng đang ở trong tay ta."
"Nghe xong, ngươi sẽ thả ta đi sao?"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Chàng ta không để ý đến ta, tự mình kể chuyện của chàng ta.
Giang Văn Uyên nói: "Hoàng đế nhân gian, có một vị hoàng tử được sủng ái nhất. Vị hoàng tử kia từng phạm phải trọng tội, có tư tình với mẫu hậu, nhưng cho dù như vậy, Hoàng đế vẫn rất yêu thương hắn ta. Chỉ là phái hắn ta đến biên cương rèn luyện hai năm. Nhưng trên đường trở về kinh, hoàng tử bị tập kích, mất tích."
"Cả nước tìm kiếm rất lâu, cuối cùng tìm được manh mối ở một thanh lâu. Nhưng khi thị vệ chạy đến nơi, thì người trong lâu đã c.h.ế.t sạch. Hoàng đế vô cùng phẫn nộ, đau đớn đến mức hộc máu, ngài ấy hạ thánh chỉ, trong số những đứa con trai còn lại, ai có thể tìm được tung tích của hoàng tử, người đó sẽ là Thái tử..."
Tỷ tỷ nhướng mày, nhìn về phía ta.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, tỷ ấy muốn chạy đến đây, nhưng ngay khoảnh khắc tỷ ấy quay đầu lại, ta tận mắt nhìn thấy một mũi tên b.ắ.n trúng n.g.ự.c tỷ ấy, tỷ ấy loạng choạng hai cái, suýt chút nữa thì không đứng vững.
"Không!"
Ta gào thét một tiếng "tỷ tỷ", nước mắt lưng tròng, liều mạng lắc đầu: "Những lời này của chàng ta không hiểu, ta không biết, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta."
"Giang Văn Uyên, bảo bọn họ dừng tay, tỷ tỷ ta bị thương rồi, ta muốn đến bên tỷ ấy, ta muốn đến bên tỷ ấy."
Chàng ta cúi đầu, khom lưng muốn lau nước mắt cho ta.
Bị né tránh cũng không để ý, nhẹ giọng nói: "Là sao? Thật sự không liên quan gì đến các ngươi sao? Vậy thì ngôi mộ đơn độc sau núi kia là lập cho ai? Phu lang thứ mười tám của tỷ tỷ nàng là c.h.ế.t như thế nào?"
"Thập Tam, bất cứ ai cũng phải trả giá cho những việc mình làm, Ấu Như cũng vậy. Đừng hận ta, ta cũng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy."
11.
Tỷ tỷ đứng giữa biển lửa.
Tỷ ấy đã bị bao vây, trên làn da lộ ra ngoài toàn là vết thương, ta nhìn thấy trường bào màu tím của tỷ ấy bị gió thổi phồng lên, trái đỡ phải đỡ, tiếng va chạm chan chát vang lên, thân hình nhẹ nhàng, không hề sợ hãi.
Nhưng ta biết, tỷ ấy chống đỡ không nổi nữa rồi.
Lấy một địch vạn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Sức mạnh của cá nhân trước mặt tập thể, thật quá mức nhỏ bé. Giống như một chiếc thuyền con trước biển rộng, cho dù ngươi có kỹ thuật cao siêu đến đâu, cũng không tránh khỏi bị dòng nước lũ nhấn chìm.
Trước khi đợt tên tiếp theo b.ắ.n ra, tỷ tỷ đột nhiên giơ tay lên, buông thanh kiếm trong tay xuống.
Tỷ ấy bước đi trên chiến trường bằng đôi chân trần, binh lính mặc áo giáp bạc bao vây xung quanh đồng loạt lùi lại.
Tỷ ấy tiến lên, bọn họ lùi lại, cứ như vậy, bọn họ lùi về phía sau Giang Văn Uyên.
Ta òa khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-tu-gia-la-ke-bat-luong/chuong-10.html.]
Mắt đã nhòe đi, tỷ ấy thật sự đã chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu.
Tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta.
Từ nhỏ đã luôn yêu thương ta, nhường nhịn ta, muốn gì được nấy; gánh vác trọng trách tộc trưởng, che mưa chắn gió cho tộc nhân...
Ánh mắt tỷ ấy nhẹ nhàng lướt qua người ta, mấp máy môi, dường như đang cười: "Bình thường tỷ kêu muội luyện công cho giỏi, muội luôn không nghe. Nhìn xem, Thập Tam, thật là chật vật."
Chưa kịp để ta nói gì, tỷ ấy đã dời mắt.
Ngẩng đầu nhìn Giang Văn Uyên.
Tỷ ấy nghiêng đầu: "Đi đến bước đường này, là ta thua. Loài người tàn sát đồng loại của ta, ta cũng từng g.i.ế.c người vô tội, đều không sạch sẽ. Mối thù hận rắc rối này, không tính toán rõ ràng được nữa rồi."
"Nhưng vòng luẩn quẩn nhân quả này, nhất định phải có người chặt đứt. Không bằng liền kết thúc ở trên người ta đi. Chẳng phải các ngươi muốn tìm nguyên nhân cái c.h.ế.t của hoàng tử sao? Là ta giết."
Giang Văn Uyên đối mặt với tỷ tỷ ta, nhìn xuống từ trên cao: "Như thế nào?"
Tỷ tỷ lạnh lùng nói: "Nhân gian có câu, một người làm việc một người gánh vác. Mang t.h.i t.h.ể của ta về phục mệnh, thả bọn họ ra, thả muội muội ta ra."
"Không thể nào!"
Ta lo lắng tột độ: "Giang Văn Uyên, chàng dám làm hại tỷ tỷ ta, ta sẽ g.i.ế.c chàng!"
Giang Văn Uyên không để ý đến ta.
Chàng ta nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Được."
Ta liều mạng điều động linh khí, muốn phá giải huyệt đạo, đó là tử huyệt của tộc Ấu Như, lần này sợ là phải hao tổn hai phần tinh huyết.
Rõ ràng đã có bài học trước, ta vẫn bị Giang Văn Uyên dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.
Gặp phải kiếp nạn này, là ta đáng đời.
Tỷ tỷ bảo tộc Ấu Như buông vũ khí xuống, trong nháy mắt, trên chiến trường xuất hiện một sự yên bình kỳ lạ.
Tỷ ấy chậm rãi bước hai bước, đi đến trước mặt ta, xung quanh có người muốn ngăn cản, bị Giang Văn Uyên nhẹ nhàng phất tay ngăn lại.
Chàng ta cứ như vậy, dưới ánh lửa bập bùng, cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.
Tỷ tỷ lau nước mắt cho ta, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc nữa, Thập Tam, kỳ thực không có gì đâu. Muội mệt rồi, ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai tỉnh lại, mọi chuyện vẫn như cũ."
Nước mắt thế nào cũng không lau khô được.
Ta khóc đến mức trời đất mù mịt: "Không giống, không giống! Nếu như tỉnh lại, liền không còn gặp được tỷ nữa, vậy thì ta không cần ngày mai như vậy. Tỷ tỷ, chúng ta chạy trốn đi, g.i.ế.c ra ngoài, sống c.h.ế.t ta đều cùng tỷ. Ta muốn ở bên tỷ, vĩnh viễn ở bên tỷ..."