Thế Tử Gia Là Kẻ Bất Lương - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-05 08:36:12
Lượt xem: 682
"Thập Tam ngốc. Cho dù chúng ta có trốn thoát khỏi Tây Trạch sơn, thì chúng ta có thể đi đâu? Tộc nhân thì phải làm sao?"
"Những chuyện ta đã làm trước kia, bây giờ phải gánh chịu hậu quả. Kỳ thực ta không hối hận, c.h.ế.t cũng không có gì đáng sợ. Thập Tam, muội muội ngốc của ta, người duy nhất ta không yên tâm, chính là muội..."
Tỷ ấy khẽ mấp máy môi: "Sau này, đừng ngây thơ như vậy nữa, người khác nói gì cũng tin, nếu như bị thương, không có tỷ ở bên cạnh, muội phải làm sao đây?"
"Xin lỗi, tỷ tỷ, ta không nên cứu Giang Văn Uyên, ta không nên tin tưởng Giang Văn Uyên."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta ôm chặt lấy tỷ ấy, trong lòng đau đớn khôn xiết: "Là ta liên lụy đến mọi người, liên lụy đến tộc nhân. Tỷ c.h.ế.t rồi, ta cũng không sống nữa. Ta sẽ đào một cái hố nhỏ trước mộ tỷ, tự chôn mình ở đó. Chúng ta là quả sinh đôi, đến cùng nhau, đi cũng cùng nhau..."
Tỷ ấy cũng rơi lệ.
Nhưng lại cố chấp ngẩng đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong.
"Thập Tam ngốc, nếu như muội đã có lòng tốt cứu người, mà còn phải chịu báo ứng. Vậy thì thế đạo này, phải thối nát đến mức nào đây!"
"Hãy quên ngày hôm nay đi, Thập Tam, tộc nhân sẽ không trách muội đâu, hãy sống thật tốt với bọn họ, đây không phải lỗi của muội."
"Ta chết, là c.h.ế.t vì nghiệp chướng của quá khứ. Nhân quả luân hồi, số mệnh đã định, con đường này, là do ta tự mình đi, là do ta tự mình lựa chọn, không liên quan đến bất kỳ ai..."
Nhưng đúng lúc này.
Ba ngàn binh lính trốn trong rừng, đồng loạt quỳ một gối xuống. Cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh, sau một tiếng "bắn" trầm thấp, đồng thời hành động.
Bọn họ giương cung, b.ắ.n tên.
Mưa tên dày đặc lập tức bao phủ cả đất trời, thế như chẻ tre, giống như bầy chim cú mèo trở về rừng, giống như đàn châu chấu dày đặc muốn cắn nuốt tất cả.
Bắn về phía đồng loại không hề có sức phản kháng của ta.
Từng người ngã xuống.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu bi thương, tiếng gầm rú giận dữ.
Mắt ta đầy máu, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Trong mơ hồ, tỷ tỷ lao về phía ta, đè ta dưới thân.
Trong đôi mắt xinh đẹp của tỷ ấy, tràn đầy phẫn nộ, nhưng lại không thốt ra được một chữ, liền chìm vào hư vô.
Mới vừa rồi, mới vừa rồi thôi!
Tỷ ấy còn đầy yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt ta, dặn dò ta: Làm việc tốt không sai, ngàn vạn lần đừng trở thành người tràn ngập thù hận như tỷ ấy, phải mãi mãi vui vẻ, sống đơn thuần.
Nhưng sao ta có thể không hận?
Sao ta có thể không hận?
Tại sao?
Tất cả những chuyện này đều là vì sao?
Chẳng phải đã đầu hàng rồi sao? Chẳng phải đã hòa giải rồi sao?
Tại sao còn giương cung về phía đồng loại không có sức chiến đấu của ta?
Tại sao lại b.ắ.n tỷ tỷ, người yêu thương ta nhất, khiến tỷ ấy thương tích đầy mình, vạn tiễn xuyên tâm, đến cuối cùng ngay cả tôn nghiêm của một t.h.i t.h.ể hoàn chỉnh cũng không chừa lại cho tỷ ấy?
Ta đã khóc không ra nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-tu-gia-la-ke-bat-luong/chuong-11.html.]
Nhặt một thanh kiếm từ trên đất, ta nhẹ giọng nói, âm thanh chìm nghỉm giữa địa ngục trần gian này: "Tỷ tỷ, ta sẽ đi g.i.ế.c Giang Văn Uyên. Giết được hắn hay không, ta đều sẽ đến với tỷ, tỷ chờ ta."
Mọi chuyện, đều có kết thúc.
Tây Trạch sơn, tràn ngập mùi m.á.u tanh, tất cả đều là vì ta.
Nếu như ta không cứu Giang Văn Uyên, để hắn ta c.h.ế.t đi, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra.
Ta đang định vung đao c.h.é.m tới, phía sau bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ, muốn ôm lấy ta, kéo ta ra khỏi chiến trường. Nhưng ta đã g.i.ế.c đỏ cả mắt, cái gì cũng không để ý, trong lòng chỉ có ý niệm liều mạng xông về phía trước.
Một tiếng thở dài vang lên, tan vào trong gió.
Gáy truyền đến cơn đau dữ dội, mắt ta tối sầm lại, ngất xỉu.
12.
Là Trúc Dư đánh ngất ta.
Nó muốn dẫn ta trốn khỏi Tây Trạch sơn.
Thật là mỉa mai -
Người ngoài đến cướp bóc g.i.ế.c hết Ấu Như sống ở vùng đất này, lại chẳng làm gì được, chỉ còn lại sự phẫn nộ bất lực, ngay cả lúc chạy trốn cũng vô cùng chật vật.
Vô số đồng loại c.h.ế.t sau lưng ta, m.á.u của tỷ tỷ dính trên tay ta.
Vẫn còn hơi ấm. Nóng hổi.
Ngày thứ ba chạy trốn, dưới chân núi đã bị bao vây.
Cuối cùng chúng ta cũng bị phát hiện.
Trúc Dư bị thương, tộc tiên thảo vốn không giỏi sử dụng đao kiếm, nó vụng về vung đao, che chở ta sau lưng.
Giang Văn Uyên đứng phía trước.
Dẫn theo đội quân hùng mạnh mặc áo giáp bạc của hắn ta, bao vây chúng ta từ trên cao.
Giống như mèo vờn chuột, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhẽo đầy giễu cợt.
Hận ý ngập tràn như muốn thiêu rụi ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn ta.
Chính là người này, ta từng muốn cùng hắn ta sống thật tốt quãng đời còn lại. Vậy mà hắn ta lại lợi dụng ta, vào đêm tân hôn, tàn nhẫn hủy hoại tất cả.
"Tỷ tỷ ta đã đầu hàng rồi. Chẳng phải chàng đã đạt được mục đích rồi sao? Tại sao còn ra tay với toàn bộ tộc Ấu Như?"
Hắn ta cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, có chút do dự.
Cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất trầm: "Thập Tam, trong cuộc tranh giành ngôi báu, hoàng tự là quan trọng nhất. Ta cần cây thần thụ đó."
Cây thần thụ ăn vào sẽ mang thai sinh con đó.
Cây thần thụ mà tộc Ấu Như chúng ta, đời đời kiếp kiếp thờ phụng, xem như mẹ ruột đó.
"Ti tiện!"
Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, cùng Trúc Dư bị bao vây giữa đám binh lính.