Thế Tử Gia Là Kẻ Bất Lương - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-05 08:36:06
Lượt xem: 725
Ta hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
"Sao có thể như vậy? Câu chuyện nào cũng phải có mở đầu và kết thúc."
Chàng ta xoa xoa lông mày: "Thật sự là không có. Nếu có, đó chính là ta nghĩ, sự tình đã đến nước này, ta không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa, ta cũng nên làm chút chuyện gì đó cho nhà họ Giang, cho tỷ tỷ ta."
Gió đêm có chút lạnh lẽo.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến tỷ tỷ của mình, tỷ ấy cùng ta lớn lên, từ nhỏ đã nuông chiều ta, vì vậy ta gật đầu nói: "Phải, ngươi nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ của mình cho tốt."
9.
Ta muốn điều chế một loại thuốc có thể khiến người ta quên đi Tây Trạch sơn.
Như vậy, sau khi vết thương của Giang Văn Uyên bình phục, ta mới có thể yên tâm tiễn chàng ta rời đi.
Trước khi đi, ta đã đặc biệt dặn dò chàng ta, đừng có đi lung tung trên núi, còn nhờ Trúc Dư giúp ta trông chừng chàng ta mấy ngày.
Nhưng sau khi ta điều chế thuốc xong trở về núi, chàng ta vẫn bị tỷ tỷ phát hiện.
Trúc Dư nói: "Tên tiểu tử kia buổi tối tìm ta uống rượu, nhất thời ta uống say không để ý. Ai ngờ được hắn ta vừa ra ngoài đi tiểu, liền đụng phải đội tuần tra của Ấu Như vệ chứ?"
Trong lòng ta chấn động.
Thật là trùng hợp.
Giang Văn Uyên xưa nay không phải là người thích rượu.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu ta, rồi nhanh chóng biến mất.
Tỷ tỷ muốn thi hành "hình phạt rơi xuống vực" với Giang Văn Uyên, một loại hình phạt tàn khốc mô phỏng cách đại bàng săn mồi.
Những kẻ dám xông vào núi sẽ bị ném thẳng xuống từ trên không trung, nếu chưa chết, liền lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi người nát thịt bấy mới thôi.
Lúc ta chạy đến Tây Trạch phong.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Giang Văn Uyên đã bị trói vào vách đá bằng dây thừng, thấy ta đến, chàng ta còn mỉm cười với ta, sau đó giơ tay đầy m.á.u lên vẫy vẫy.
Ta nhìn thấy bờ môi chàng ta mấp máy, hình như đang nói hai chữ "Thập Tam".
Không.
Đừng!
Nhưng dây thừng đã bị cắt đứt, ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen lao thẳng xuống.
Ta vội vàng đuổi theo.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trên đời có rất nhiều người, nhiều hơn một người, ít hơn một người, kỳ thực cũng không khác biệt lắm.
Chết một người, sống một người, ai cũng không thể ảnh hưởng đến nhật nguyệt luân chuyển của bát hoang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-tu-gia-la-ke-bat-luong/chuong-8.html.]
Nhưng ta không muốn Giang Văn Uyên chết.
Ta ôm chàng ta lên vách núi.
Tỷ tỷ nhìn chúng ta, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, trong đôi mắt đen láy là cảm xúc mà ta không thể hiểu nổi.
"Thập Tam, muội nên biết kẻ tự ý xông vào đều phải chết."
Ta nói: "Chàng ấy không phải tự ý xông vào, chàng ấy là do ta cứu về."
"Trên Tây Trạch sơn, ngoại trừ người chết, còn có một loại người, là phu quân của Ấu Như. Tỷ tỷ, chàng ấy chính là người ta muốn cưới, tỷ không thể g.i.ế.c chàng ấy."
Trên núi yên tĩnh đến đáng sợ.
Tỷ tỷ nhìn thẳng vào Giang Văn Uyên, một lúc lâu sau, mới phát ra tiếng cười khẽ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: "Nam nhân gả vào tộc Ấu Như chúng ta, đều phải bó chân thoa phấn, cả đời không được bước chân ra khỏi cửa núi nửa bước. Không chịu nổi sự sỉ nhục này, đập đầu tự vẫn cũng có rất nhiều."
"Thập Tam nói muốn cưới ngươi, ngươi, có suy nghĩ kỹ chưa, có muốn gả cho muội ấy không? Bỏ lại tất cả mọi thứ của ngươi ở nhân gian, an phận thủ thường, ngoan ngoãn ở bên cạnh muội ấy."
Giang Văn Uyên ôm lấy eo ta.
Chàng ta nói: "Nếu vậy thì cầu còn không được."
Ta đưa chàng ta về động, nói với chàng ta: "Bây giờ chàng vẫn còn cơ hội rời đi. Lát nữa ta sẽ cản những người đến bó chân thi hình, chàng uống thuốc Vong Trần này rồi đi đi."
Chàng ta yên lặng ôm lấy ta, siết chặt eo ta.
Từng chút, từng chút một, chúng ta dựa vào nhau rất gần.
Một lúc lâu sau, khóe môi chàng ta cong lên một đường cong đẹp mắt: "Đi?" Lắc đầu: "Có thể bước ra khỏi Ấu Như sơn, nhưng lại không thể bước ra khỏi trái tim ta. Thập Tam, ta không đi, ta muốn cưới nàng."
"Ta chưa từng thích cô nương nào, nhưng hôm đó nhìn thấy nàng nhảy múa trên cành cây, ta liền rất muốn đưa nàng về nhà."
Ta hung hăng đẩy chàng ta ra: "Nhưng chàng là người, ta là yêu, hơn nữa tỷ tỷ..."
Chàng ta cúi đầu nhìn ta: "Tỷ tỷ nàng muốn g.i.ế.c ta, kỳ thực ta không trách nàng ấy. Trên đời này có người khác yêu nàng như vậy, ta còn mừng muốn c.h.ế.t ấy chứ!"
"Mây trôi về đông, bay qua cành Phù Dao, lại gặp phải Hỗn Độn. Thập Tam, sau này ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn cả tỷ tỷ nàng."
Sơn linh mà tỷ tỷ phái đến đã tới.
Ta ôm chặt lấy Giang Văn Uyên không chịu buông tay.
Chàng ta sờ đầu ta, nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, Thập Tam."
Bước ra khỏi cửa động, bên trong vang lên tiếng kêu thảm thiết xé lòng.
Ta biết, đó là vải trắng bó chặt xương cốt, nam tử kiên cường nhất nhân gian, cũng không chịu nổi nỗi đau như vậy.
Trúc Dư đang ngồi uống rượu trên ngọn cây, nhìn ánh trăng lạnh lẽo.
Nó đột nhiên hỏi ta: "Thập Tam, ngươi thật sự muốn thành thân với một nam nhân sao?"
"Phải."
Ta mở to mắt, nhìn nó chằm chằm: "Nếu ta kết hôn, liền phải tự tay bẻ gãy xương chân mình, cả đời giam cầm trong một phương trời nhỏ bé. Ta tuyệt đối không muốn, c.h.ế.t cũng không muốn. Trúc Dư, nhưng chàng ấy lại vì ta mà làm như vậy. Ta biết chàng ấy đã phải trả giá bằng cái gì."