THIỆN ÁC CÓ BÁO - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-08-21 15:58:05
Lượt xem: 568
Bình gas trong nhà phát nổ, lão chồng tôi bị nổ đến mức tứ chi đ.ứ.t đoạn, cả người chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.
Tôi quay sang nhìn bà mẹ chồng bị sốc, nhìn bồ nhí khóc lả và đứa con ngoài giá thú còn ngây thơ, lập tức đưa ra quyết định.
"Dùng phương pháp điều trị đắt nhất cho tôi, chỉ cần đừng c.h.ế.t là được!"
Đùa gì vậy, chồng tôi mà chec rồi thì lại phải phân chia tài sản nữa à?
Ông chồng nhà tôi có thể chec được, nhưng lão phải chờ đến lúc tôi chuyển hết tài sản đi.
Bởi vì khi đó, chắc chắn tôi sẽ tự tay rút ống thở cho hắn ta!
1.
Lúc tôi chạy đến bệnh viện, Đỗ Lâm đã vào nằm ở ICU.
Buồn cười nhất là mẹ chồng tôi lại đang đứng cạnh bồ nhí của Đỗ Lâm.
Bên cạnh còn có đứa cháu đích tôn mới đầy 1 tuổi của nhà họ Đỗ.
Cũng chính là đứa con ngoài giá thú mà chồng tôi đã nuôi nấng bên ngoài.
"Ai là Đỗ phu nhân vậy?"
Tôi vừa định mở miệng thì mẹ chồng đã kéo cô bồ nhí tiến lên.
Thật là nực cười.
Đỗ Lâm đã mất cả tứ chi, sắp thành Nhân Trư đến nơi rồi ấy thế mà bà già này vẫn còn tâm trạng để trừng mắt nhìn tôi.
"Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?"
"Lúc nào nó mới có thể chuyển sang phòng bệnh thường đây?"
Bác sĩ chỉnh lại kính mắt nói:
"Người nhà cần phải chuẩn bị tâm lý một chút, bệnh nhân khả năng cao là không qua khỏi, giờ chỉ còn lại một hơi thôi."
Mẹ chồng và bồ nhí gần như không thở nổi, suýt ngã xuống đất.
Tôi nhìn thôi mà muốn bước tới đỡ hai người họ.
"Phí điều trị một tháng ít nhất là 30 vạn, ai là vợ bệnh nhân? Mấy người..."
Nghe đến chuyện tiền bạc, hai người phụ nữ này đều hít một hơi thật sâu.
Môi mẹ chồng run rẩy, hai mắt đỏ bừng:
"Mày là đồ độc..."
Tôi không cho bà ta nói hết, lập tức "ôi" một tiếng và lao tới.
"Ôi người chồng tội nghiệp của tôi, cứu! Nhất định phải cứu!!"
"Phải dùng thuốc tốt nhất cho chồng tôi!"
Đùa à, Đỗ Lâm không thể c.h.ế.t ngay lúc này được!
Bồ nhí và đứa con ngoài giá thú kia đều có mặt ở đây, giờ mà hắn c.h.ế.t thì chẳng phải tài sản của tôi sẽ mất đi một nửa sao!!
Bác sĩ và y tá bên cạnh cũng nhăn mặt.
"Cô à, cô đã cân nhắc kỹ chưa? 30 vạn một tháng chỉ là số tiền ước tính thôi."
Tôi nắm lấy tay bác sĩ, hùng hồn nói to:
"Phải chữa! Dù chỉ còn một hơi thở cũng không được từ bỏ!"
Để có thể kéo dài thời gian chuyển nhượng tài sản, Đỗ Lâm, anh nhất định phải chịu đựng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thien-ac-co-bao/phan-1.html.]
Y tá lén lút kéo tay tôi:
"Chị ơi, giờ không phải là lúc để yêu đương mù quáng đâu! Chồng chị đã có bồ nhí rồi! Còn vác não yêu đương ra mà suy nghĩ là phải đi hái rau dại bỏ mồm đấy."
Tôi lắc đầu cười khổ.
Các bác sĩ và y tá xung quanh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Nghĩ gì vậy, so với khối tài sản hàng tỷ đồng của Đỗ Lâm thì tôi vẫn có khả năng chi trả 30 vạn đó được!!
2.
Mẹ chồng bị tin dữ này dọa cho ngất xỉu, tiểu tam cũng khóc đến mức thiếu oxy.
Khi mọi người đã đi hết, tôi mới bình tĩnh lau nước mắt.
Nhìn vào giường bệnh, sắc mặt của Đỗ Lâm trắng bệch như giấy, tôi "chậc chậc" lắc đầu.
"Chết trẻ thật đáng tiếc."
"Chồng ơi, tiểu tình nhân của anh nghe nói anh đã trở thành thực vật, cô ấy đau lòng lắm đấy."
"Nhưng cuối cùng, chẳng phải vẫn phải nhờ tôi lo liệu tiền thuốc thang cho anh sao?"
Bước đầu tiên để quyên tiền thuốc: Bán nhà.
Tôi liên lạc với môi giới và người mua, trực tiếp đến căn nhà của tiểu tình nhân Đỗ Lâm đang ở.
Đỗ Lâm lúc nào cũng chịu chi cho tiểu tình nhân này.
Khu nhà cô ta sống thậm chí còn tốt hơn cả khu nhà của căn nhà vợ chồng chúng tôi.
Khi tôi mở cửa biệt thự bằng chìa khóa, tiểu tình nhân ngẩn người.
"Lam Tuệ!?"
Cô ta giấu đứa trẻ phía sau:
"Cô muốn làm gì? Đừng nghĩ rằng Đỗ Lâm không ở đây thì cô có thể làm bậy!"
Tôi trợn mắt.
Chỉ là một con riêng mà thôi, ai thèm quan tâm chứ?
Bây giờ đã không còn là thời đại cổ đại, không còn chuyện chính thê mang con của tiểu thiếp về nuôi nữa rồi.
Tôi vẫy tay, môi giới và người mua mới cùng nhau vào trong.
"Căn nhà này hiện tôi đang cần bán gấp, nếu mọi người cần thì giá cả có thể thương lượng."
Môi giới và người mua đi một vòng trong biệt thự, lúc này tiểu tình nhân mới hiểu ra.
Cô ta bỏ đứa trẻ xuống, chặn chúng tôi ở cầu thang.
Đôi mắt sưng húp nhìn tôi chằm chằm:
"Lam Tuệ! Cô có tư cách gì mà bán nhà của tôi!"
Tôi cười, trực tiếp đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu trước mặt cô ta.
"Cô nói xem?"
"Bạch Vi, đây là nhà của chồng tôi, là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi, tại sao tôi không thể bán?"
Bạch Vi tự tin như vậy là vì căn nhà này là do Đỗ Lâm âm thầm mua.
"Cô cũng nói rồi! Căn nhà này là của Đỗ Lâm!"
Tôi không thèm để ý đến cô ta, trực tiếp dẫn người mua đi tham quan tầng một.
Không ngờ Bạch Vi lại nổi cơn tam bành, suýt nữa ôm chặt lấy chân tôi.