THIỆN ÁC CÓ BÁO - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:00:25
Lượt xem: 1,002
3.
Tôi hít một hơi thật sâu, bình thản nhìn cô ta.
"Bạch tiểu thư, đây là nhà của chồng tôi, vậy xin hỏi tại sao cô lại dẫn theo con ở đây sống?"
Bạch Vi nghẹn họng, nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời.
Không có cách nào, tiểu tam luôn luôn không thể lên sân khấu được.
"Bây giờ chồng tôi hôn mê bất tỉnh, mỗi tháng cần 30 vạn tiền điều trị, tôi phải đi đâu để kiếm?"
"Căn nhà này thật sự không thể để cho cô ở được nữa, tôi không thể để chồng tôi nằm trong bệnh viện chờ c.h.ế.t được, đúng chứ?"
Tôi dẫn người mua đi tham quan một vòng ở tầng hai.
Nghe nói tôi có việc gấp nên mới bán nhà, họ lập tức đưa ra giá 800 vạn.
Bạch Vi không thở nổi, suýt nữa thì ngất đi.
"Lam Tuệ, cô, cô, cô đừng có mà quá đáng!"
Tôi mỉm cười nhẹ.
"À đúng rồi, trong vòng ba ngày phải dọn ra nhé."
"Đồ đạc không được mang đi, tôi đã tặng hết cho chủ mới rồi."
"Nếu sau này phát hiện chỗ nào bị hư hỏng, tôi sẽ liên lạc với cô để bồi thường theo giá thị trường."
Bạch Vi tức giận ôm ngực, thở hổn hển.
"Lam Tuệ, cô sẽ gặp báo ứng!"
Tôi nhún vai, không quan tâm.
Chồng tôi sắp c.h.ế.t trẻ, chẳng phải đó chính là báo ứng lớn nhất của tôi sao?
Bạch Vi không chịu buông tha, ngay cả người mua cũng không thể nhìn nổi.
Người mua cũng là một phu nhân trong giới thượng lưu.
Chuyện rối rắm này, người sáng suốt nhìn vào là hiểu ngay.
"Cô gái nhỏ, tôi thấy cô còn trẻ, khuyên cô nên học hỏi những điều tốt đẹp hơn."
"Tuổi còn trẻ mà đã phá hoại gia đình người khác, còn sinh ra một đứa trẻ, như vậy thật là thiếu đạo đức."
Mặt Bạch Vi lúc xanh lúc đỏ, tôi nhìn thấy mà không nhịn được phải mỉm cười.
Báo ứng thật sự không dễ chịu chút nào.
4.
Dọn dẹp xong tiểu tam, trong lòng tôi chỉ có một từ "sảng khoái".
Nhưng chỉ mới ra khỏi cửa biệt thự một lúc thì điện thoại đã reo.
Nhìn thấy cuộc gọi từ mẹ chồng, tôi chỉ biết cười lạnh.
Bạch Vi mách lẻo nhanh thật.
Nhưng mẹ chồng tôi lại trắng trợn giúp tiểu tam bắt nạt chính thất, thật không hiểu nổi lý do ở đâu.
"Lam Tuệ! Con trai tôi vừa gặp chuyện, cô đã bắt đầu bán nhà, cô định làm gì hả..."
Để chặn họng mẹ chồng, tôi vội vàng lên tiếng trước.
"Mẹ, con đang chuẩn bị tìm mẹ đây."
"Mẹ đang ở bệnh viện phải không? Con sẽ đến bệnh viện để nộp tiền thuốc."
Trước mặt mẹ chồng, 800 vạn đã vào tài khoản của bệnh viện mà không thiếu một đồng nào.
"Bác sĩ, chúng tôi cho dù dập nồi bán sắt cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho chồng tôi."
Nói xong câu này, Bạch Vi cũng vừa đến nơi.
Nhìn đứa con một tuổi trong tay cô ta, tôi chỉ biết ngao ngán.
Cô ta mang theo con đi khắp nơi làm gì?
Có phải sợ người khác không biết cô ta đã sinh cho Đỗ gia một đứa cháu không?
"Xin hãy cho chúng tôi dùng thuốc tốt nhất, tôi sẽ nộp trước hai năm tiền thuốc!"
Bác sĩ im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
"Thuốc đắt nhất là 50 vạn một tháng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thien-ac-co-bao/phan-2.html.]
"Còn thiếu 300 vạn?"
Tôi vừa dứt lời, Bạch Vi đã kêu lên.
"Thuốc gì mà lại tốn nhiều tiền như vậy!?"
Tôi cúi đầu che giấu sự khinh thường trong mắt, lập tức làm bộ đáng thương.
"Mẹ chồng, con chỉ muốn Đỗ Lâm nhận được điều trị tốt nhất."
"Dù sao thì anh ấy cũng là người đàn ông duy nhất của nhà chúng ta, mẹ chẳng lẽ muốn bỏ rơi con trai mình ư?"
Nghe vậy, mẹ chồng nhíu mày, sau đó quay sang nhìn Bạch Vi.
"Sao vậy?"
"300 vạn mà cũng không chịu chi, cô muốn con trai tôi c.h.ế.t sao?"
Bạch Vi mặt trắng bệch, liên tục xin lỗi nhận lỗi.
Tôi cười.
Trong nhà này, người duy nhất mà Bạch Vi có thể dựa vào là mẹ chồng.
"Về phần căn nhà đó..."
Tôi thuận thế tiếp lời Bạch Vi.
"Mẹ, có lẽ căn nhà mà mẹ đang ở cũng phải bán đi thôi."
Sắc mặt mẹ chồng trầm xuống, ánh mắt không thể che giấu sự tức giận.
Tôi vội vàng cúi đầu giải thích:
"Mẹ, vừa rồi bác sĩ nói còn thiếu 300 vạn."
Chưa kịp để mẹ chồng mở miệng, Bạch Vi đã lập tức phản bác lại tôi.
"Cô đã ở bên Đỗ lâm lâu như vậy, sao lại không có tiền tiết kiệm?"
"Bây giờ xảy ra chuyện, lại muốn bán nhà?"
Quả nhiên, đầu óc của người trẻ vẫn nhanh nhạy hơn.
Tôi ngượng ngùng nhìn bác sĩ bên cạnh, sắc mặt có chút khó xử.
"Cô không biết à, tôi cũng chỉ nghe lời mẹ thôi mà. Tiền trong nhà đều do Đỗ Lâm quản lý."
"Chuyện công ty thì tôi không hiểu, trong nhà có chút tiền, nhưng dòng tiền vẫn còn thiếu nhiều."
"Mẹ, mẹ nói có đúng không?"
Địa vị của mẹ chồng đã được tôi nâng cao không ít, tôi như một cô con dâu chỉ biết chịu đựng.
5.
Mẹ chồng không thể từ chối việc tôi bán nhà.
Tôi vui vẻ nhanh chóng liên lạc với môi giới, hôm đó đã giao chìa khóa.
Còn về phần mẹ chồng...
Tôi đã để bà chuyển đến một biệt thự khác.
"Mẹ, mẹ cứ ở đây trước đi."
"Căn nhà này, tạm thời con chưa bán."
Bạch Vi nhíu mày nhìn tôi.
"Sao cô không bán căn nhà này, mà phải bán căn nhà chúng tôi đang ở?"
Tôi lén trợn mắt.
Tôi có ngu đâu.
Nói gì thì nói, đây là của hồi môn của tôi, là tài sản trước khi kết hôn của tôi!
Cho dù là Đỗ Lâm thì phần di sản này cũng không đến lượt hắn, bán làm gì chứ.
"Hai người cũng thấy rồi đó, vị trí của căn nhà này không tốt, không bán được giá."
"Hơn nữa, bán căn nhà này đi, tiền thuốc vẫn không đủ, có phải còn phải lại bán thêm một căn nữa không? Bán hết nhà, thì mọi người đều không có chỗ ở sao?"
Hai người này có lẽ đã bị tôi làm cho sợ hãi một chút.
Ngay lập tức cả hai đều im lặng.
Dọn dẹp xong hai người này, tâm trạng tôi phấn chấn, vừa đi vừa ngâm nga trở về nhà.