Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THIÊN KIM GIẢ BỎ TRỐN RỒI - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-01 21:06:44
Lượt xem: 247

22.

Thẩm Thời Dư bị bố tôi giữ trong phòng làm việc nói chuyện suốt một tiếng, cuối cùng tôi dùng ánh mắt tiễn anh đi.

Tôi nơm nớp lo sợ bước đến trước mặt ba mẹ.

“Nói đi.”

Bố trầm mặt, mẹ thở dài bất lực.

“Ba mẹ, con và anh ấy chỉ là bạn thôi…”

“Em thấy chưa, anh đã nói rồi mà, con bé này lớn rồi, không còn thân thiết với chúng ta nữa…”

Ba chỉ vào tôi, phàn nàn với mẹ.

Mẹ lấy khăn giấy lau khóe mắt.

“Ương Ương, tổng giám đốc Thẩm đã nói rồi, ba mẹ muốn nghe chính miệng con nói.”

!!!

Tôi cúi đầu, uất ức nói:

“Con coi anh ấy là bạn trai, nên mới ngủ với anh ấy.”

“Cái gì?!”

Ba đập bàn, mẹ đứng lên, cả hai đồng thanh.

“Quý Ương! Ba đúng là đã xem thường con rồi!”

Ba run run chỉ tay vào tôi.

“Mắng Ương Ương làm gì? Đó không phải cũng là chuyện của đàn ông các anh sao!”

“Anh đã trách nó đâu?”

“Ba mẹ à, thật ra là con mê giai, dụ dỗ anh ấy trước…”

“Im miệng!”

Quả nhiên, hễ tôi mở miệng là ba mẹ sẽ dừng không cãi nhau nữa mà quay ra mắng tôi…

“Ương Ương, sau này không được nói những lời như vậy nữa.”

“Ngồi xuống!”

Tôi ngoan ngoãn dựa vào mẹ ngồi xuống.

Mẹ nắm tay tôi.

“Tổng giám đốc Thẩm nói cậu ta vừa gặp đã yêu con, muốn cưới con.”

“…”

“Thực ra ba mẹ nghĩ cậu ta không nghiêm túc, nhưng giờ đều là tự do yêu đương, nhà chúng ta cũng không thích cái kiểu liên hôn.”

“Nhưng bây giờ con lại…”

“Nói cho mẹ nghe, có phải cậu ta ép con không?”

Tôi lắc đầu.

“Chúng con yêu nhau là hai bên tình nguyện.”

Nếu phải nói, thì là tôi ép anh ấy trước.

“À, thế thì tốt, chỉ là nhà họ Thẩm quyền thế lớn…”

“Con tính tình đơn thuần, ba mẹ sợ con chịu thiệt.”

“Ba, mẹ, con thực sự thích anh ấy, con muốn quãng đời sau này được đồng hành với anh ấy .”

Tôi kiên định gật đầu.

“Vậy ba mẹ sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho con.”

Quý Tâm Nhu vừa cười vừa bước từ trên lầu xuống, chen vào giữa tôi và mẹ.

“Mẹ à, con gái lớn không giữ được, giờ chúng ta không nên can thiệp vào tình yêu của lớp trẻ nữa.”

“Ừ, không can thiệp, thế con cũng tìm một người đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thien-kim-gia-bo-tron-roi/chuong-9.html.]

“Không được, giờ con đang cố gắng tiến bộ, để làm hậu thuẫn cho Ương Ương nhà mình!”

23.

Thẩm Thời Dư dẫn tôi đi gặp ông nội anh, người đứng đầu nhà họ Thẩm.

Ông cụ tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước.

Ông nhìn tôi mỉm cười gật đầu.

“Cô bé nhà họ Quý, cháu là một đứa bé ngoan.”

“Thời Dư đã kể với ta, trước đây cháu đã giúp nó rất nhiều, nó lại thích cháu.”

“Cha mẹ Thời Dư mất sớm, trước đây nó phải lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ cực, ta cảm ơn cháu.”

“Hai đứa ở bên nhau, ta rất tán thành.”

Tôi đang muốn đáp lờ, trên lầu có tiếng vang lên.

Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài u ám kéo vali đi xuống, khi thấy tôi, ông ta hơi sững lại, ánh mắt dần trở nên u tối.

Thẩm Thời Dư chắn trước người tôi.

Người đàn ông cất tiếng.

“Bố, con dọn đi đây.”

Ông cụ Thẩm trầm mặt.

“Ra ngoài mà nghĩ cho kỹ, chúng ta là người một nhà, tranh giành đấu đá không phải là tác phong của người nhà họ Thẩm.”

Người đàn ông không nói gì thêm, xách hành lý ra khỏi cửa.

Thẩm Thời Dư và ông ta, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Khi đến gara, Thẩm Thời Dư ôm chặt lấy tôi.

“Ương Ương…”

“Thẩm Thời Dư, người đàn ông đó…”

“Là chú hai của anh, chuyện năm đó có liên quan đến ông ta.”

Là người đã đuổi Thẩm Thời Dư ra khỏi nhà họ Thẩm sao?

Tôi không hỏi thêm nữa.

Thẩm Thời Dư siết chặt vòng tay.

24.

Tôi mơ màng tỉnh dậy, trước mắt là một màn đêm tối.

Chỉ giây trước, Thẩm Thời Dư còn đang đè tôi lên lưng ghế sau xe gặm cắn, rồi anh nhận được một cuộc gọi, liền vội vã đưa tôi về đến cửa nhà, vội vã rời đi.

Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

“Cô Quý.”

Theo giọng nói âm u vang lên, đèn trên đầu được bật sáng.

Ánh sáng chói lòa từ đèn huỳnh quang khiến tôi càng thêm choáng váng, tôi ngẩng đầu nhìn lên.

“Chu Nguyên?”

“Cô Quý quả nhiên nhận ra tôi.”

Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Tổng giám đốc Chu, tôi là bạn gái của Thẩm Thời Dư.”

Hắn bước tới gần, ngồi xổm xuống và bóp cằm tôi.

“Cô Quý có nhan sắc thế này.”

“Năm đó ông đây không ngủ được Thẩm Thời Dư, giờ ngủ với cô, cũng không thiệt.”

Tôi cố vùng vẫy thoát ra, nhưng hắn càng bóp chặt hơn.

“Ông không sợ Thẩm Thời Dư trả thù nhà họ Chu sao?”

Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm, giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.

 

Loading...