Thịt Xong Hối Hận - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2024-10-30 10:57:21
Lượt xem: 550
Chương 10:
Đột ngột tiếp nhận quá nhiều thông tin, tôi có chút không kịp tiêu hóa, vội vàng che miệng anh ấy lại, “Anh ấy say rồi, để anh ấy dựa vào đi.”
Miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi lại nghĩ, anh hai ơi, xin anh hãy ngậm cái miệng lại.
Ánh mắt Cố Vũ và thầy hướng dẫn nhìn tôi cũng đã thay đổi.
Hình như Tống Dã say thật rồi, bắt đầu nói năng lung tung.
“Tô Nguyễn thường xuyên theo em gọi anh ấy là anh.” Tống Vãn đúng là bạn thân của tôi, còn biết giải vây giúp tôi.
Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng anh ấy sẽ im lặng, kết quả anh ấy lại đưa tay gạt tay tôi ra, “Bộ đồ em xé rách của anh em tính khi nào thì đền?”
Tôi thật sự bị câu nói của anh ấy dọa cho hồn bay phách lạc!
Cứu mạng, lần này tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.
Ba người còn lại trong xe đều nhìn tôi với án mắt kinh ngạc, thầm suy đoán hàm ý trong câu nói của anh ấy.
“Đền... em đền...” Tôi kề sát vào tai anh ấy, “Anh, em xin anh đó, đừng nói nữa.”
Anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó nói một chữ: “Được.”
Tiếp đó nữa, khóe miệng anh ấy cong cong, hài lòng nhắm mắt ngủ.
Anh ấy giả vờ say đúng không?
Suốt thời gian sau đó, mỗi người trong xe đều có tâm sự riêng, không ai nói chuyện nữa.
Tiễn thầy hướng dẫn xong, Cố Vũ cũng biết ý xuống xe trước. Cuối cùng chỉ còn lại Tống Vãn, cô ấy nhìn tôi.
“Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Còn có thể là chuyện gì nữa.” Tôi kề sát vào tai cô ấy, hạ giọng, “Tối hôm đó...”
“Cậu ngủ với anh trai tớ rồi?” Tống Vãn lập tức dựng thẳng ngón tay cái lên với tôi.
“Say rượu loạn tính...” Tôi tự bào chữa cho mình.
“Giỏi!” Cô ấy vừa nói vừa mở cửa xe, “Vậy tối nay tớ giao anh trai tớ cho cậu, cậu cứ tiếp tục loạn tính đi.”
“Đưa anh trai cậu về nhà thôi, tớ không muốn phạm sai lầm lần thứ hai đâu, anh trai cậu còn rất giận vì chuyện lần trước.”
Đây là trích nguyên văn lời của Tống Dã.
“Anh ấy giận? Khẩu thị tâm phi thôi, cậu đừng sợ, tớ còn phải đi hẹn hò, cứ như vậy nhé, giao cho cậu đấy!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thit-xong-hoi-han/chuong-10.html.]
Mấy phút sau, tôi đỡ Tống Dã say khướt tới bồn hoa dưới lầu nhà tôi, đầu óc tê dại.
“Anh tỉnh lại đi, anh còn đi được không? Em đưa anh về nhà nha.” Tôi đỡ anh ấy.
Anh ấy lại mệt mỏi ngồi xuống bồn hoa, nhắm mắt không biết là đã ngủ thiếp đi hay là đang khó chịu.
“Em không tiện à?” Trong bóng đêm, anh ấy nheo mắt nhìn tôi.
Tôi bị anh ấy nhìn mà toàn thân run rẩy.
“Em cũng không biết mẹ em đã về chưa.”
Tôi len lén nhìn lên lầu, tầng nhà tôi vẫn chưa sáng đèn, chắc là mẹ tôi đi đánh mạt chược chưa về.
Có lẽ tôi cũng có thể đưa anh ấy về nhà mình được.
“Hình như dì rất chào đón anh đến nhà chơi.”
Đó là mẹ tôi khách sáo thôi, anh không hiểu sao?
“Đi thôi.” Tôi đỡ anh ấy đi vào thang máy. Anh ấy quá cao, cả người tôi bị bao phủ trong cái bóng của anh ấy: “Nhanh lên.”
Tôi bấm thang máy, cứ nhìn ngang nhìn dọc.
Anh ấy không nói gì, ngoan ngoãn để tôi đỡ vào thang máy.
Đến nhà tôi, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa. Anh ấy dựa cả người vào người tôi, tôi căng thẳng đến mức thật lâu vẫn không thể mở được cửa.
“Vào đi.” Cuối cùng cũng mở được cửa, anh ấy lại không chịu vào.
“Sợ gì chứ, em có ăn thịt người được đâu.” Tôi cạn lời, không biết anh ấy còn lề mề gì nữa.
Tôi thật sự sợ mẹ tôi sẽ về ngay lúc này. Mà đôi mắt đen láy của anh ấy lại lộ ra ý cười, “Sợ... em.”
Sợ tôi? Tôi lại không ăn thịt người.
Tôi sững người một lúc, suy nghĩ hàm ý trong lời nói của anh ấy.
Chết tiệt, anh ấy đang sợ chuyện đó.
Tôi giơ tay lên thề, “Em đảm bảo sẽ không động vào anh, anh ngủ phòng khách.”
Anh ấy đứng đó nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên cười, “Lại tin em thêm một lần nữa.”
Tôi:...
Em cần anh tin em? Anh coi em là cái gì không biết?
Tôi đỡ anh ấy vào phòng khách, anh ấy lại ngã cả người vào người tôi.