Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thời không gặp gỡ - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:26:05
Lượt xem: 949

Một phần tủ quần áo đã bị quần áo đàn ông chiếm cứ, nhà vệ sinh chật chội có bàn chải đánh răng đàn ông, một đôi dép lê màu đen ở góc nào đó trong nhà.

 

Tôi rõ ràng có thể cảm nhận được cảm xúc đang lao nhanh, sự tình đang trật đường ray. Không nên. Không nên như vậy.

 

Tôi cuống quýt dời tầm mắt: “Đột nhiên nhớ ra có việc chưa làm, anh nghỉ ngơi trước, tôi tăng ca một lát.”

 

Tôi chạy trối chết.

 

Đêm hôm đó, tôi gần như không ngủ, suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và Tưởng Khâm Hoà.

 

Càng tiếp xúc với Tưởng Khâm Hoà, tôi lại càng phát hiện đối phương thực ra không lạnh lùng cứng rắn như tôi vẫn nghĩ. Anh có thể nấu ăn và tôi ngạc nhiên rằng tay nghề của anh không tệ. Tôi chưa bao giờ đặt đồ ăn mang về kể từ khi anh đến.

 

Cảm giác ranh giới của anh rất mạnh, mặc dù hai chúng tôi chen chúc trong một căn phòng nhỏ. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái vì điều đó.

 

Tôi nhớ có một lần tôi đột nhiên nhận được thông báo tăng ca, bận rộn mãi cho đến rạng sáng. Ra khỏi công ty mới phát hiện bên ngoài trời đổ mưa to. Trong lúc bối rối, tôi nghe thấy có người gọi tôi. Trong đêm tối, Tưởng Khâm Hoà cầm ô đứng ngoài cửa công ty tôi.

 

“Sao điện thoại không gọi được?”

 

“Không có điện... sao anh lại tới đây?”

 

“Không ngủ được, tản bộ.”

 

Nói dối. Công ty cách nhà tôi mười cây số, ai lại đi dạo trong đêm mưa tầm tã chứ.

 

Lúc đó, tôi không thể nói cảm giác đó là gì. Chỉ cảm thấy linh hồn cô đơn dường như có chỗ dựa trong một khoảnh khắc.

 

Trong hai mươi mấy năm qua, đây là trải nghiệm mới mẻ chưa từng có của tôi. Vì sự tồn tại của một con người, tôi... hình như có nhà rồi.

 

Chân trời trở nên trắng bệch, Tưởng Khâm Hoà nghiêng người nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ lên mi mắt.

 

Tôi gần như tham lam nhìn anh. Tưởng Khâm Hoà... rất tốt. Tốt đến mức tôi cũng có chút ghen tị với chính mình của thời không song song.

 

Thật đáng tiếc. Cuối cùng tôi không phải là cô ấy.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

7

 

Tôi đã gia hạn hợp đồng thuê nhà, dùng một vạn đồng Tưởng Khâm Hoà “lừa” được. Cùng lúc đó, tôi thuê một căn hộ nhỏ ở nơi khác. Chuyện này tôi không nói cho Tưởng Khâm Hoà. Tôi có dự cảm, anh nhất định sẽ không đồng ý.

 

Cuối tuần, tôi mời Tưởng Khâm Hoà ra ngoài ăn cơm.

 

Tưởng Khâm Hoà trêu chọc: “Con gà trống sắt chịu lấy máu, là gặp chuyện tốt gì?”

 

“Trước khi nói lời này, xin anh cúi đầu nhìn xem trang phục trên người mình là ai đặt mua.”

 

“Là em, nữ vương đại nhân tôn quý.”

 

Tưởng Khâm Hoà trừng mắt nhìn tôi: “Cho nên bữa cơm này phải ghi sổ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thoi-khong-gap-go/4.html.]

 

Nghe vậy mặt tôi đỏ lên. Tôi có một cuốn sổ nhỏ, chuyên ghi lại số tiền mình đã chi cho Tưởng Khâm Hoà. Dự tính ban đầu của tôi chờ khi nào có cơ hội, đòi lại cả vốn lẫn lãi.

 

“Bữa này không tính, bữa này... Là tôi mời anh.”

 

Khi bữa ăn sắp kết thúc, tôi nhận được tin nhắn của công ty chuyển nhà gửi cho tôi: [Cô Tô, đồ đạc đã dọn xong rồi.]

 

Tắt điện thoại, tôi có chút không được tự nhiên.

 

“Tưởng Khâm Hoà.” Tôi cúi đầu: “Có chuyện, tôi muốn thương lượng với anh.”

 

Tôi chuẩn bị ở riêng, không ở với Tưởng Khâm Hoà nữa. Chuyện này tôi cũng suy nghĩ rất lâu. Trong tay Tưởng Khâm Hoà có một vạn đồng, hiện tại tôi đang ở căn hộ độc thân, một tháng chỉ cần 1.500 đồng.

 

“Sau khi nộp xong tiền thuê nhà tháng trước, còn lại 5.000, hẳn là đủ cho anh ở bên này sinh hoạt một thời gian, thời không không có khả năng sẽ bỏ sót người không tồn tại, cuối cùng anh vẫn có thể trở về.”

 

Tưởng Khâm Hoà hiểu ý tôi: “Đồ đạc đã xong xuôi, phòng cũng đã thuê xong, bây giờ emmới nói muốn thương lượng với tôi?”

 

“Tôi chính là...”

 

Tưởng Khâm Hoà nhếch khóe miệng châm chọc: “Tốn công lừa tôi ra ngoài, là để tiện cho em chuyển nhà, thật đúng là làm khó em. Muốn bỏ tôi có thể nói thẳng, tôi là người thức thời, không cần em phải vất vả như vậy.”

 

“Tôi không phải có ý này, tôi chỉ là cảm thấy chúng ta chung quy không phải là vợ chồng thật sự, hiện tại như vậy sẽ làm cho tôi có cảm giác tội lỗi đối với một người khác.”

 

“Cảm giác tội lỗi.” Tưởng Khâm Hoà nhấm nháp từ này một chút, sau đó cười khẽ: “Cô Tô có nhiều lý do quá, tôi cho rằng ở hai thời không em sẽ có điểm khác biệt, thì ra đều là ích kỷ giống nhau.”

 

Anh đứng lên: “Tiền còn lại không cần đưa cho tôi, trong khoảng thời gian này bị ép ở chung một phòng với tôi, em chịu thiệt rồi.

 

Nói xong, Tưởng Khâm Hoà rời đi.

 

Chờ anh đi rồi, cả người tôi giống như cá bị rút cạn nước, ngồi ở vị trí đó thật lâu cũng không thể đứng dậy.

 

8

 

Căn hộ mới thuê cách công ty tôi không xa.

 

Sau khi chia tay Tưởng Khâm Hoà, cuộc sống của tôi khôi phục trạng thái bình thường. Không có gì xấu cả. Ngoại trừ có chút cô đơn.

 

Thứ Hai đi làm, đồng nghiệp bộ phận tụ tập một chỗ không biết thảo luận cái gì. Trong lúc thảo luận sôi nổi, tôi mơ hồ nghe được tên “Tưởng Khâm Hoà”.

 

Lỗ tai giật giật, tôi tiến lại gần: “Mọi người nói ai?”

 

“Tổng giám đốc tập đoàn chúng ta, Tưởng Khâm Hoà, anh ấy biến mất một năm cuối cùng cũng xuất hiện, hiện tại toàn bộ giới kinh doanh đều trở mặt!”

 

“Cô nói tổng giám đốc tập đoàn chúng ta... tên là gì?”

 

“Này, Dạng Dạng cô mới đến tập đoàn nửa năm phải không? Thảo nào không biết những chuyện này.”

 

Loading...