Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thời không gặp gỡ - 5

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:26:35
Lượt xem: 881

Đồng nghiệp phổ cập kiến thức cho tôi: “Anh ấy biến mất suốt một năm, lúc đó trên mạng xôn xao. Có người nói anh ấy bị bệnh, có người nói anh ấy ra nước ngoài, còn có người nói anh ấy thực ra đã chết, tập đoàn phong tỏa tin tức, không ai biết anh ấy đi đâu.”

 

Lỗ tai ong ong, tay tôi có chút run rẩy: “Cô có ảnh của anh ấy không?”

 

“Sáng sớm nay anh ấy mới mở họp báo, tôi gửi cho cô. Anh ấy rất đẹp trai, lúc nhậm chức...”

 

Câu sau tôi không thể nghe lọt, mở video đồng nghiệp gửi tới. Cách một tuần, khuôn mặt quen thuộc lại xuất hiện trên màn hình. Vậy là... ở thời không này, Tưởng Khâm Hoà là cấp trên của tôi?

 

Đang định tắt video, đột nhiên Tưởng Khâm Hoà đưa tay ra, ống tay áo giơ lên. Sau đó tôi ở trên cánh tay nhỏ lộ ra của anh ấy, tôi thấy được một vùng đỏ ửng. Nó giống như... phát ban đỏ chưa hết. Tôi đã thức cả đêm vì vết ban đỏ đó.

 

Vị trí phát ban dị ứng của Tưởng Khâm Hoà này giống hệt Tưởng Khâm Hoà kia. Trên đời này, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?

 

9

 

Vài ngày sau, tổng bộ tập đoàn tổ chức tiệc tối. Tổng giám đốc Hồ Lập được mời tham gia, yêu cầu tôi đi cùng.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Trên đường đi tôi luôn lo sợ bất an, lo lắng gặp phải Tưởng Khâm Hoà. Nếu như Tưởng Khâm Hoà xa lạ kia vẫn ổn, nếu thật sự là người tôi biết... Nghĩ đến quá khứ tan rã trong không vui của chúng tôi, tôi liền xấu hổ cuộn tròn ngón tay.

 

Sự thật chứng minh, tôi lo lắng nhiều rồi. Tưởng Khâm Hoà là tổng giám đốc tôn quý, căn bản không dùng cơm cùng chúng tôi.

 

Tôi bị buộc phải ở lại với Hồ Lập suốt đêm. Thậm chí còn bị rót vài chén rượu.

 

Lúc kết thúc, tôi rõ ràng cảm giác mình có chút đứng không vững. Tài xế đã đến trước cửa khách sạn nhưng Hồ Lập không lên xe: “Tôi tiễn cô.”

 

“Không cần, Hồ tổng.”

 

Hồ Lập tựa vào cửa xe: “Tiểu Tô à, em có biết bữa tiệc tối hôm nay của tập đoàn, có bao nhiêu người vì kết giao mà muốn tới đây, nhưng tôi lại chọn em, em biết vì sao không?”

 

Tôi lúng túng gật gật đầu.

 

“Bởi vì người ta đều không muốn tăng ca.”

 

Kết quả Hồ Lập hình như hiểu lầm ý tôi, tiến lên một bước trực tiếp bắt lấy tay tôi: “Biết ngay em là một người thông minh.”

 

Trong nháy mắt này, tôi nổi da gà từ dưới chân lên tới đỉnh đầu.”

 

Tôi hất tay ra: “Anh tính làm gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thoi-khong-gap-go/5.html.]

Hồ Lập nháy mắt với tài xế phía trước, đối phương mở cửa xe muốn kéo tôi lên xe. Tôi không ngờ Hồ Lập háo sắc đến mức này. Tôi muốn giãy dụa, thân thể lại giống như không nghe sai khiến, chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất.

 

Hồ Lập tay mắt lanh lẹ đỡ lấy tôi, thuận thế đỡ lấy bả vai tôi.

 

“Cô gái trẻ không có quan hệ, không có gia cảnh, leo lên cũng không dễ dàng. Có thể gặp được tôi, là phúc khí của em.”

 

Cho dù có ngốc hơn nữa, tôi cũng ý thức được mình có gì đó không ổn. Hồ Lập... bỏ thuốc vào rượu của tôi? Tôi sợ hãi, dùng sức muốn đẩy Hồ Lập ra, nhưng mà dùng hết toàn lực lại không thể lay động Hồ Lập chút nào.

 

Đang cô cùng tuyệt vọng, đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo từ một bên vươn ra kéo cánh tay của tôi kéo sang bên cạnh, tôi trực tiếp ngã vào trong n.g.ự.c người nọ. Mùi sữa tắm quen thuộc xông vào xoang mũi. Tôi chưa bao giờ tham luyến qua mùi hương này như bây giờ.

 

Còn bên kia, Hồ Lập cũng vì sự tác động bất thình lình của ngoại lực mà lắc lư cả người. Khuôn mặt mập mạp của gã vặn vẹo, trong nháy mắt nhìn thấy người kia liền thay đổi biểu cảm: “Tổng giám đốc Tưởng, sao anh lại ra ngoài?”

 

“Tôi tới đây hưởng phúc khí.”

 

Hồ Lập cười gượng: “Haizz, đây là nữ nhân viên của công ty chúng ta, cô ấy chưa bao giờ sự tiệc lớn, uống rượu quá nhiều. Chẳng phải tôi đã nói sao? Gặp được tôi là chuyện tốt, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”

 

Nói xong gã đi về phía tôi hai bước: “Tổng giám đốc Tưởng, nếu không có chuyện gì khác, tôi sẽ đưa người về? Anh xem nói thế nào cũng đều do tôi đưa đi, có chút chuyện gì không có cách nào khai báo.”

 

“Không cần anh hao tâm tổn trí, vợ tôi, tôi sẽ tự mình chăm sóc.”

 

“Anh... vợ anh?”

 

Mặt Tưởng Khâm Hoà hoàn toàn lạnh xuống, anh không hề khách sáo dối trá với Hồ Lập nữa. Anh cởi áo khoác âu phục của mình ra đắp lên người tôi, sau đó ôm ngang tôi.

 

Lên xe hồi lâu, khuôn mặt Tưởng Khâm Hoà vẫn chưa dịu đi. Anh răn dạy tôi: “Em có biết Hồ Lập là ai không, bảo em uống thì em uống, đến tuổi này chút ý thức an toàn này cũng không có?”

 

Tôi chỉ có thể nhìn thấy Tưởng Khâm Hoà khép miệng lại, căn bản không nghe rõ anh tôi đang nói gì.

 

Tôi lại gần: “Tôi khó chịu.”

 

“Làm nũng cũng vô dụng, em có biết hay không...”

 

Không đợi đối phương nói xong, tôi đã trèo lên người Tưởng Khâm Hoà. Mặt dán lên môi anh, sau đó thỏa mãn than thở: “Tôi muốn.”

 

Giống như bị người ấn nút tạm dừng, Tưởng Khâm Hoà đơ người: “Tô Dạng?”

 

Tôi không trả lời, dùng sức cọ lên người anh, gọi tên anh.Cuối cùng Tưởng Khâm Hoà cũng nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt anh rùng mình, nói với tài xế: “Đến phòng trọ của tôi.”

 

 

Loading...