Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thư Nghi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-18 16:12:37
Lượt xem: 543

Tôi liếc nhìn bọn họ một cái, nhưng không nói gì. Tôi biết bọn họ đang tính toán điều gì.

Bọn họ cứ kéo dài không tìm trường học cho Tạ Viện Viện, chính là muốn giữ cô ta lại trong nước.

Nếu giữ Tạ Viện Viện ở lại trong nước để đối đầu với tôi, thu hút sự chú ý của tôi, khiến tôi và cô ta tranh giành tình cảm trong nhà họ Tạ.

Đến lúc đó bọn họ sẽ ung dung sử dụng của hồi môn của tôi để tiến hành hoạt động thương mại ở Tạ thị, không cần lo lắng tôi sẽ chú ý đến.

Nhưng tôi là ai chứ, sao có thể chìm đắm trong tình cảm vợ chồng, yêu đương tầm thường.

Một bức thư giới thiệu khiến người ta không thể từ chối, vừa hay bịt miệng được người nhà họ Tạ, cũng giải quyết được mối họa nhỏ Tạ Viện Viện này.

Sau khi nhận được thư giới thiệu, Tạ Viện Viện liền bắt tay vào việc học tiếng Đức.

Thời gian dành cho cô ta không nhiều, mà tiếng Đức cũng không hề đơn giản như cô ta tưởng tượng.

Cho dù trước đó cô ta có nền tảng tiếng Đức, nhưng khi học chuyên sâu vẫn thấy khó khăn.

Huống chi còn phải học thêm các môn khác nữa. Tôi dứt khoát chi một số tiền lớn tìm cho cô ta vài gia sư cao cấp, mỗi ngày đều đến biệt thự nhà họ Tạ dạy kèm cho cô ta.

Tạ Văn Viễn ở bên cạnh nhìn cũng không bắt bẻ được gì. Anh ta vừa định bảo Tạ Viện Viện ra ngoài đối đầu với tôi, đã bị tôi cười ngăn lại: "Anh yêu, bây giờ Viện Viện đang trong giai đoạn quan trọng, anh đã yêu thương con bé, thì đừng làm ảnh hưởng đến con bé lúc này."

"Tuy em không có học thức gì, nhưng cũng biết 'vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao', Viện Viện thích học tập, chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Nói xong, tôi cong mày liếc mắt nhìn chằm chằm Tạ Văn Viễn, khiến anh ta phải chột dạ.

Đặc biệt là câu "không có học thức", càng khiến anh ta thấy bực bội trong lòng.

Ban đầu anh ta coi thường tôi, ngay cả lý lịch của tôi cũng chẳng buồn tìm hiểu.

Mãi đến khi tôi lấy ra thư giới thiệu của Thẩm Lập Nguyên trong bữa tiệc sinh nhật của Tạ Viện Viện, anh ta mới bắt đầu cảnh giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thu-nghi/chuong-7.html.]

Tốt nghiệp khoa Luật Đại học Munich, có bằng kép về luật và tài chính. Trong thời gian học thạc sĩ, tôi tình cờ gặp được người sáng lập của một thương hiệu xa xỉ phẩm.

Tìm thấy hướng khởi nghiệp, tôi dứt khoát bỏ học, tạo dựng thương hiệu của riêng mình.

Năm 28 tuổi, sở hữu khối tài sản kếch xù, nhưng hành sự khiêm tốn, năm nay mới tiến quân vào thị trường trong nước.

Còn anh ta, tự xưng là đại gia đất Bắc Kinh, nhưng chỉ dựa vào sự che chở của gia đình để lấy được cái bằng ở nước ngoài, vừa về nước đã bắt đầu ăn chơi trác táng, bao nuôi gái trẻ.

Anh ta như vậy lấy gì mà so sánh với tôi?

Biết được lai lịch của tôi, lòng tự trọng của Tạ Văn Viễn bị tổn thương nghiêm trọng, mấy ngày nay đều tránh mặt tôi.

Còn tôi cũng chẳng thèm để ý đến anh ta nữa, bắt đầu bận rộn với sự nghiệp của mình.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tối thứ sáu hôm đó, tôi hẹn vài nhà cung cấp đến ăn tối ở câu lạc bộ.

Không gian câu lạc bộ rất tuyệt vời, dòng nước uốn lượn kết hợp với người chơi đàn tài giỏi, khúc nhạc Giang Nam được hát lên vừa du dương lại êm tai.

Tôi và các nhà cung cấp thong thả thảo luận, sau vài lần thương lượng, tôi đã lấy được thứ mình muốn với mức giá thấp nhất trong phạm vi có thể chấp nhận được của họ.

Người đàn ông trung niên bụng phệ cười khổ nói:

"Tổng giám đốc Thẩm, làm ăn với cô thật khó khăn."

Tôi cười rạng rỡ, cụng ly với anh ta: "Vương tổng quá khen, chúng ta như nhau thôi."

Sau ba tuần rượu, tôi lấy cớ đi vệ sinh, chuồn ra ngoài hóng gió một chút. Phong cảnh trên sân thượng rất đẹp, tôi vừa định lấy bật lửa ra thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Là Tạ Văn Viễn và bà cụ nhà họ Tạ.

Tôi xoay người trốn vào tấm rèm bên cạnh, nghe họ nói chuyện.

Loading...