Tiên Quân Trăm Năm Bị Lãng Quên - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-06-04 19:46:26
Lượt xem: 860
Ta không nói, hắn không động, trong nhất thời không khí trở nên căng thẳng.
Ta mất kiên nhẫn, muốn tạo biến ra một thanh trường kiếm khác để tự mình làm việc đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy bên ngoài bến đồ có khói trắng cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa ngút trời, kết giới của bến đò Thanh Phong đã bị phá hủy.
Thì ra trong trăm năm ta bế quan, lũ yêu quái đã nhân cơ hội dẫn quân tấn công Thiên Giới.
Chiến tranh khốc liệt, Thiên Giới thương vong nặng nề. Lúc này, ta chỉ có thể tạm thời gác lại mối hận với Đế Giang, cùng hắn dẫn quân đi nghênh chiến.
Trận chiến đó kéo dài gần trăm năm, Thiên Giới toàn thắng, một ngày trước khi Ma Tộc đến ký kết hiệp ước đầu hàng thì đến Đế Giang đến tìm ta.
Hắn đi cùng với Đế Tôn.
Đế Tôn khuyên ta: “Vân Hoán Tiên Quân, thế gian không thể thiếu ngươi. Đế Giang cũng nhất thời hồ đồ, bị nàng ta mê hoặc. Như vậy đi, đến khi trở về, bản Tôn sẽ tự mình xử lý chuyện này, trục xuất mẫu tử bọn họ, chuyện lần này coi như đến đây là kết thúc, nể mặt ta mà ở lại Thiên Giới nhé?”
Ta quay lại nhìn Đế Giang. Hắn mím môi không nói gì, rõ ràng là đồng ý.
Nghĩ đến tình cảm ngàn năm qua, cuối cùng ta cũng thỏa hiệp một lần.
…
Nhưng biến cố vẫn đến.
Vào ngày Ma Giới ký hiệp ước đầu hàng, bố trí mai phục, khi đưa hiệp ước cho Đế Giang, hàng ngàn mũi tên hắc ám từ phía sau lao tới.
Mọi người kinh hô: "Đế Giang Tiên Quân!"
Ta bị sốc và vô thức hành động nhưng đã quá muộn.
Vào thời điểm quan trọng, Lan Chỉ từ đâu lao ra và chặn mũi tên hắc ám đang lao về phía hắn.
Người b.ắ.n tên nhanh chóng bị bắt, nhưng Ma Tộc đã tẩm độc vào tên, Lan Chỉ đã bị b.ắ.n vào tim, trước mắt chỉ có con đường chết.
Đôi mắt Đế Giang chợt đỏ hoe. Lan Chỉ tựa vào lòng hắn, ngắt quãng cầu xin:
"Sư … phụ, đều là lỗi của ta, ta không nên mộng tưởng, c.h.ế.t không hối hận. Ta chỉ cầu xin người, xin hãy buông tha cho Sùng Minh đi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tien-quan-tram-nam-bi-lang-quen/chuong-04.html.]
"Sư phụ, van cầu người, tha cho... Sùng Minh..."
Lan Chỉ không chết, để cứu nàng ta, Đế Giang đã dùng m.á.u của chính mình để làm thuốc dẫn.
Hắn túc trực bên giường nàng ta bảy ngày bảy đêm, kéo Lan Chỉ từ quỷ môn quan trở về, Đế Giang còn bố trí Thiên binh canh gác nơi ở của nàng ta.
Kẻ nào dám xâm phạm, g.i.ế.c c.h.ế.t không tha.
Nhưng trong Thiên Giới rộng lớn này, ngoài ta ra, còn ai có thể đe dọa được Lan Chỉ?
Người từng liều mạng bảo vệ ta giờ đây đang chĩa mũi d.a.o vào ta.
Ta mệt mỏi và kiệt sức.
Khi Đế Giang dùng quân công kiếm được trong trận chiến đến trước mặt Đế Tôn đổi lấy mạng sống của mẫu tử Lan Chỉ, ta đã không còn gì để nói.
Đêm đó ta về, Đế Giang ném cho ta một bức hưu thư:
"Vân Hoán, niệm tình phu thê nhiều năm, ta sẽ không tính toán với nàng, nhưng từ nay cũng đừng dây dưa nữa, chúng ta hòa ly đi, ta sẽ thú Lan Chỉ, nàng đi đi."
Lời hắn nói thật sự vô tình, như thể đoạn tình cảm trong quá khứ chưa từng xảy ra.
Giờ đây, nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ của hắn, trong lòng ta vô cứ trào lên một cỗ bi thương.
Đế Giang có thể đã quên những chuyện xảy ra trong suốt ba trăm năm qua nhưng ta thì không.
Tình nghĩa thanh mai trúc mã gần mười vạn năm, chỉ vỏn vẹn trong ba trăm năm kia đã tan thành bọt biển.
Ta gỡ từng ngón tay đang đặt trên mặt ta ra, nhét hưu thư vào tay hắn:
"Nếu đã tỉnh thì kí hưu thư đi.”
Ta phớt lờ đôi mắt đỏ hoe của hắn, quay người rời khỏi cung điện.
Đế Giang không chịu ký hưu thư, đương nhiên cũng không chịu để ta về Nam Hải.