Tiên Trong Mộng - 1
Cập nhật lúc: 2024-05-31 16:27:15
Lượt xem: 197
Ta giấu d.a.o trong tay áo, đang định lấy mạng tên cẩu hoàng đế thì bị quốc sư phát hiện tại trận.
Hắn rút d.a.o khỏi tay ta, giọng nói dịu dàng mà kiên quyết:
"Đưa cho ta, đừng làm bẩn tay nàng."
……
Nói ra thật xấu hổ, ta vốn là công chúa đương triều. Tên cẩu hoàng đế không thích mẫu phi ta, càng không thích ta. Mẫu phi ta ngày ngày điên dại, cuối cùng đ.â.m đầu vào cột mà chế.t.
Nhưng quá đau đớn lại nhục nhã, thật sự không phải là cái chế.t lý tưởng.
Năm ta cập kê, tên cẩu hoàng đế bỗng nhớ đến trong lãnh cung còn có một công chúa chưa ch.ết, hớn hở chạy đến ban cho ta một phong hiệu.
"Khí, Quốc sư thấy thế nào?"
"Rất tốt."
Tệ hại đến cùng cực, thà không ban, cẩu hoàng đế ch.ết đi cho rồi, ta thầm nghĩ như thế.
"Tạ ơn phụ hoàng ban hiệu, hoàng
thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tien-trong-mong/1.html.]
Ta quỳ rạp xuống đất dập đầu thật kêu, tên cẩu hoàng đế cười ha hả, ban thưởng cho ta một bộ y phục mùa đông. Trong cung tính cả ta có sáu vị công chúa, vì cái phong hiệu hoang đường này, ta trở thành Thất công chúa trong miệng mọi người.
“Trẫm muốn dùng người sống tế trời."
Có vị đại thần còn minh mẫn đứng ra phản đối, bị ch.ém đầu ngay tại chỗ, m.á.u b.ắ.n tung tóe nửa triều đình.
Ta bị thị vệ lôi ra khỏi lãnh cung, ném vào giữa đám người, giống như con gà rừng lấm lem bị quẳng vào bầy thiên nga.
Ta ngẩng đầu nhìn quanh, xung quanh toàn là những cô nương trạc tuổi ta, ai nấy đều mặt mày tái mét, có người còn run như cầy sấy.
Ta khẽ chạm vào tay áo cô nương mặc áo xanh bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, đây là đang làm gì vậy?"
Người đó liếc nhìn ta, vẻ mặt chán ghét, nhéo mũi lùi sang một bên, giọng quái gở: "Chọn người để được ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống tốt đẹp."
Ta lúng túng rụt tay về, cố nén sự xấu hổ trên mặt, cúi đầu thấp hơn, nhưng lại âm thầm ưỡn n.g.ự.c thẳng hơn. Ta thầm mong mình được chọn, khao khát một cuộc sống khác biệt hoàn toàn bên ngoài lãnh cung.
Đang lúc ta ngẩn ngơ, một bóng trắng như tuyết đứng trước mặt ta.
Một bàn tay thon dài gầy guộc đưa đến trước mặt ta, nâng cằm ta lên.
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi mắt mở to không dám tin.
Người trước mặt cao lớn tuấn tú, trên mặt như phủ một lớp sương mỏng, dù có dụi mắt thế nào cũng không nhìn rõ dung mạo.
"Nàng ta."
Giọng nói lạnh lùng trầm ổn vang lên trên đỉnh đầu ta, một chữ đã quyết định vận mệnh của ta.