Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 20.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-12 09:36:45
Lượt xem: 436

Chương 20: Chú mèo Garfield

 

Trong những ngày gần đây, Sơ Ngữ đã yên tĩnh ở lại cửa hàng thú cưng, không đi đâu. Giản Diệc Thừa gọi điện thông báo rằng trong cục cảnh sát đã chú ý đến chú chó Nhị Lang Thần của cô, và có khả năng sẽ có một số động thái.

 

Liên tiếp có báo án và hỗ trợ tìm kiếm bọn bắt cóc, đội điều tra hình sự đã nhớ rõ chú chó thông minh này. Tuy nhiên, Giản Diệc Thừa cũng trấn an cô không cần quá lo lắng, cục cảnh sát không phải là nơi vô lý, đặc biệt đối với một người đã nhiều lần giúp đỡ họ. Nếu có gì xảy ra, họ cũng sẽ hỏi ý kiến cô trước.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Mặc dù vậy, Sơ Ngữ vẫn cảm thấy lo lắng. Cô không biết làm sao để giải thích với người khác về khả năng nghe hiểu động vật của mình. Khi mới phát hiện ra năng lực này, cô đã quá lo lắng và quyết định giữ bí mật.

 

Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu trên mạng, cô biết rằng không cần phải quá thận trọng. Trên thế giới có rất nhiều nhà nghiên cứu ngôn ngữ động vật và những nghệ sĩ dân gian có thể thông thạo ngôn ngữ động vật. Các nhà nghiên cứu cũng có thể giải mã thông tin động vật qua sóng âm và tần số.

 

Mặc dù tình huống của cô không hoàn toàn giống, nhưng việc thừa nhận hiểu một chút ngôn ngữ động vật có thể tốt hơn nhiều so với việc nói dối và phải giữ gìn lời nói dối đó.

 

Sơ Ngữ nhận ra rằng nếu ngay từ đầu cô thẳng thắn nói rằng mình hiểu một chút ngôn ngữ động vật, có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định sẽ thừa nhận điều này khi gặp lại Giản Diệc Thừa.

 

Như vậy, cô không cần phải lo lắng về việc bại lộ và có thể nói thẳng nếu có chuyện gì. Suy nghĩ này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô quyết định rằng lần sau gặp Giản Diệc Thừa, cô sẽ mở lời về khả năng của mình.

 

Buổi chiều, trong tiệm có hai người tới, đó là Trần Sơ Dương và mẹ của cậu bé, Hạ Xảo.

 

Hạ Xảo cười giải thích lý do họ đến: “Dương Dương biết là cô đã cứu nó, nên luôn muốn tới cảm ơn cô. Vừa mới có thể xuống giường, con tôi đã đến đây rồi.”

 

Trần Sơ Dương bệnh nặng mới khỏi, trên mặt vẫn còn hơi tái nhợt. Giờ phút này, cậu ngửa đầu, tròn mắt đen lúng liếng nhìn cô: “Chị, cảm ơn chị đã cứu em và Mao Mao.”

 

Sơ Ngữ không nhịn được, sờ đầu cậu bé, cười nói: “Không có gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-20-1.html.]

 

Cậu dường như hơi ngại ngùng, nhưng không trốn tránh, để Sơ Ngữ sờ đầu. Khi nhìn thấy hai con ch.ó của Sơ Ngữ, ánh mắt cậu sáng lên: “Chị thật lợi hại, chị có tới hai con chó!”

 

Một con là Nhị Lang Thần, một con là A Bố. Sau khi A Bố đã phục hồi sức khỏe, thì chủ của nó cũng đã bị bỏ tù, không có nhà để về, nên Sơ Ngữ đã nhận nuôi nó.

 

Sơ Ngữ ngồi xổm xuống: “A Bố của chị cũng là Labrador, giống Mao Mao của em, có lẽ chúng nó có thể làm bạn.”

 

“Thật sao? Lần sau em sẽ mang Mao Mao đến chơi.”

 

“Được thôi.”

 

Hạ Xảo đứng bên cạnh nhìn con trai, cười mãn nguyện: “Lần này thật may mắn gặp được cô, nếu không Dương Dương xảy ra chuyện, nhà chúng tôi thật không biết phải làm sao. Nhưng may là khi bị bắt cóc, Dương Dương luôn hôn mê, nên không bị ảnh hưởng nhiều. Ở nhà dưỡng vài ngày, giờ lại vui vẻ như trước.”

 

“Còn chuyện của Mao Mao, cũng cảm ơn cô đã đưa nó đi bệnh viện.”

 

“Không có gì, Mao Mao là một chú chó dũng cảm, tôi cũng rất thích nó.” Sơ Ngữ cười nói.

 

“Đúng vậy, nếu không có lần này, chúng tôi cũng không biết Mao Mao dũng cảm và trung thành như vậy. Nó là con ch.ó tôi mang về nhà khi sinh Dương Dương, từ nhỏ lớn lên cùng Dương Dương, thằng bé đặc biệt thích nó, ăn cơm ngủ đều như hình với bóng. Dương Dương có một miếng bánh quy, cũng phải chia cho nó một nửa. Khi Dương Dương đi học, nó mỗi ngày đưa thằng bé đi học và đón về. Lần này may mắn hai đứa ở cùng nhau, nếu không…”

 

Nếu không, Sơ Ngữ cũng không thể phát hiện ra việc bắt cóc của Dương Dương và kịp thời báo cảnh sát cứu cậu.

 

“Nhà chúng tôi đều đặc biệt cảm ơn Mao Mao, từ nay nó sẽ là đứa con trai thứ hai của tôi, nhất định phải đối xử đặc biệt tốt với nó.”

 

Nghe vậy, Sơ Ngữ cũng vui mừng thay cho Mao Mao. Chó là loài vật trung thành nhất, khi nó liều mạng cứu tiểu chủ nhân, cũng không nghĩ đến việc muốn được gì. Nhưng bây giờ được gia đình chủ nhân coi trọng, đó là phần thưởng xứng đáng. Hy vọng nó sẽ sống hạnh phúc.

Loading...