Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 20.2
Cập nhật lúc: 2024-07-12 09:36:57
Lượt xem: 385
Đối với sự cảm ơn vật chất của gia đình họ Trần, Sơ Ngữ kiên quyết từ chối. Cô cũng như Mao Mao, cứu người không phải để nhận lại gì, chỉ là làm theo lòng mình.
Trần gia không kiên trì ép buộc nữa. Họ biết rằng mạng sống của con cái không thể dùng tiền bạc để đong đếm, và với ân nhân cứu mạng, họ khắc sâu lòng biết ơn trong tâm khảm. Họ hứa rằng nếu Sơ Ngữ cần bất cứ điều gì, họ sẵn sàng giúp đỡ.
Tuy nhiên, Sơ Ngữ không có ý định tiếp nhận những lời hứa hẹn này. Cô chỉ nghe qua mà không nghĩ tới việc thực sự yêu cầu cần họ phải báo đáp.
Sau khi Hạ Xảo và con trai rời đi, Đại Miêu cuối cùng cũng trở về sau một buổi lang thang bên ngoài.
“Đi đâu mà em cả ngày không về nhà vậy?” Sơ Ngữ hỏi.
Đại Miêu chột dạ liếc nhìn cô, thấy cô không thực sự giận mới dám tiến lại gần: “Không đi đâu xa, chỉ khoe khoang chút ở cổng khu nhà thôi. Ngôn Ngôn nhà chúng ta lại lập công lớn, không thể không khoe một chút.”
Sơ Ngữ không khỏi bật cười: “Khoe khoang mà nói cứ như đúng lý hợp tình vậy.”
“Được rồi, về sau không có việc gì đừng ra ngoài khoe khoang nữa.”
Nhờ công sức khoe khoang của Đại Miêu, Sơ Ngữ hiện giờ đã nổi tiếng trong giới động vật ở Giang Thành. Nhiều mèo và chó hoang tò mò đến xem cô – người có khả năng nói chuyện với động vật. Mỗi ngày cửa tiệm của cô như một cuộc họp của các động vật hoang dã. Khi cô ra khỏi cửa, lập tức có một đám động vật hoang hỏi: “Chị thật sự có thể nghe hiểu bọn em nói chuyện?”
Cảnh tượng đó khiến người ta không khỏi liên tưởng đến Cái Bang mở họp, còn cô là bang chủ Cái Bang. Thật quá mệt mỏi.
Dù vậy, Sơ Ngữ không xua đuổi chúng. Cô thậm chí còn cho chúng thức ăn, nhưng đa phần không ăn, hoặc chỉ ăn một chút rồi rời đi. Động vật hoang cũng có lòng tự trọng, chúng không muốn làm ăn xin. Chúng tò mò về cô, nhưng không muốn dựa dẫm hay lợi dụng, chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.
Một buổi chiều nắng đẹp khác, Sơ Ngữ đang nằm trên ghế lướt Weibo, xem các loại tin tức giải trí và món ăn cho thú cưng. Mải mê xem đến mức cô không nhận ra cửa tiệm đã bị đẩy ra.
Chỉ đến khi một con mèo Garfield nhảy lên bậu cửa sổ, ngẩng cằm lên kiêu ngạo và lạnh lùng hỏi: “Chị chính là người có thể nghe hiểu mèo nói sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-20-2.html.]
Con Garfield này có vẻ ngoài rất đẹp, toàn thân tuyết trắng, chỉ có đuôi là có chút màu cam. Mắt to, mũi nhỏ, một mắt màu xanh sẫm, một mắt màu lam đậm. Ánh mắt kiêu ngạo nhưng lại ướt át, đầy ủy khuất.
Sơ Ngữ không nhịn được, đưa tay vuốt ve nó. Garfield ban đầu vẻ mặt ghét bỏ, nhưng thân thể lại thò qua cầu vuốt ve. Sơ Ngữ cười khẽ, từ khi có khả năng hiểu tiếng động vật, dường như tương tác của cô với chúng cũng mạnh mẽ hơn. Dù là mèo hay chó hung hãn, khi gặp cô đều trở nên ngoan ngoãn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sơ Ngữ vuốt ve một lúc rồi dừng tay. Garfield, với bộ lông mềm mại, rõ ràng được chủ nhân chăm sóc kỹ lưỡng, nên cô không dám sờ quá nhiều. Garfield thấy cô dừng lại, liền tỏ vẻ bất mãn, muốn cô tiếp tục.
Đại Miêu không nhịn được, dùng móng vuốt đẩy Garfield xuống: "Tiểu yêu tinh từ đâu đến? Thật sự nghĩ mình là đại gia hả! Ngôn Ngôn nhà ta thích nhất chính là ta!"
Garfield liếc nhìn Đại Miêu một cái, khôi phục vẻ kiêu ngạo, không thèm tranh sủng.
Sơ Ngữ nhịn cười, khẽ hỏi Garfield: "Em tới tìm chị có chuyện gì?"
Garfield nhớ ra việc chính, nhìn Sơ Ngữ và hỏi: "Chị thật sự có thể giúp mọi chuyện sao?"
Nó nghe nói Sơ Ngữ rất lợi hại, cái gì cũng làm được. Giang Thành này có khó khăn gì, chỉ cần tìm cô là xong.
Sơ Ngữ: "?"
Đại Miêu chột dạ né tránh, không phải nó nói như vậy, đều là do những con vật khác truyền miệng thôi! Sơ Ngữ không nghĩ nhiều, hỏi Garfield: "Em nói cụ thể xem, nếu chị làm được, chị sẽ giúp."
Garfield nói: "Chủ nhân của em ngoại tình, yêu người khác rồi, không cần mèo nữa! Chị có thể quản việc này không?"
Sơ Ngữ: "......"
Việc này thật sự ngoài khả năng của cô.