Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TIỂU NHA HOÀN CHẠY TRỐN - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-10-27 15:59:18
Lượt xem: 752

Nửa đêm, Thẩm Ánh An ngủ say, ta gọi vài tiếng, không thấy hắn trả lời.

Thế là ta lay Giản Giản dậy: "Suỵt, đừng nói gì, mẹ đưa con đi."

Hai mẹ con rón rén, phối hợp ăn ý.

Giản Giản phụ trách ném quần áo của hắn đi, đợi hắn tỉnh dậy không tìm thấy quần áo để mặc thì sẽ không thể đuổi theo chúng ta ngay được.

Ta phụ trách lấy những thứ đáng giá.

Khóa cửa, rời đi.

 Chương 16

Thiên hạ rộng lớn, ta trốn trong thị trấn nhỏ hẻo lánh này mà hắn vẫn tìm được.

Tiếp theo nên đi đâu, khiến ta phải đau đầu suy nghĩ.

Bỗng nhiên nảy ra một ý, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Kinh thành.

Hắn chắc chắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, ta dám quay về sào huyệt của hắn.

Hình như nhờ có kinh nghiệm bỏ trốn lần trước, nên lần này mọi chuyện khá thuận lợi.

Ta gặp được một đoàn thương nhân vào Kinh, người dẫn đầu rất hiền lành, chỉ lấy một lượng bạc đã đồng ý cho chúng ta đi nhờ một chiếc xe ngựa trống.

Xe ngựa rộng rãi thoải mái, đi trên đường cái, hầu như không bị xóc.

Một cô nương tên Tiểu Thúy rất quan tâm chăm sóc ta, cứ đến giờ ăn là lại mang cơm nước đầy đủ dinh dưỡng đến cho ta.

Ta ngại ngùng, cô ấy nói: "Phu nhân cứ yên tâm ăn, thương đội chúng ta có tiền."

Đến Kinh thành, thời tiết càng lúc càng nóng, đã gần đến Tết Đoan Ngọ.

Theo lời giới thiệu của người dẫn đầu, ta đến một tửu lâu có giá cả phải chăng để tạm trú, tên là tửu lâu Nam Bắc.

Tửu lâu tao nhã, thoải mái, ta muốn thuê một phòng chữ Nhân rẻ nhất.

Vừa mới dọn vào, tiểu nhị đã đến nói: "Phu nhân, phòng này đã có người đặt rồi, xin lỗi, để tiểu nhân đổi phòng khác cho phu nhân."

Vậy là ta bị đổi sang phòng chữ Thiên.

Nếu tiểu nhị đòi ta thêm bạc, có lẽ ta đã không nghi ngờ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, mẹ con chúng ta sống ở bên ngoài vốn đã yếu thế, ta cảnh giác cao độ, vội vàng ôm con vào lòng.

"Giản Giản, chúng ta đi."

Cánh cửa vậy mà lại bị khóa từ bên ngoài.

Sau bức bình phong gỗ lê vàng chạm khắc hình sĩ nữ xem bảo vật, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Thẩm Ánh An mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ như cây tùng xanh biếc, khí thế uy nghiêm.

"Lại chạy, còn muốn chạy đi đâu nữa?"

"Cho uống canh an thần, ném quần áo, khóa cửa…"

"Chiếu Thủy, lần này ta nên phạt nàng thế nào đây?"

Hắn từng bước ép sát, ta từng bước lùi lại.

Giản Giản đứng ra bảo vệ: "Quần áo là con ném."

Thẩm Ánh An nghẹn lời, nuốt nước bọt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-nha-hoan-chay-tron/chuong-9.html.]

"Không sao, cha không trách con."

Hắn bế Giản Giản ra khỏi lòng ta, cửa mở ra, người bước vào chính là Tiểu Thúy mà ta gặp trong đoàn thương nhân.

"Chăm sóc tiểu thư cho tốt."

Giản Giản vùng vẫy trong lòng Tiểu Thúy, hét lớn về phía Thẩm Ánh An:

"Thúc đừng bắt nạt mẹ con!"

Thẩm Ánh An xoa đầu con bé, dịu dàng nói: "Sẽ không bắt nạt mẹ con."

"Cha có chuyện muốn nói với mẹ con, trẻ con không được nghe, ngoan nào."

 Chương 17

Giản Giản bị bế đi, Thẩm Ánh An lập tức thay đổi thái độ.

Gương mặt tuấn tú phủ đầy sương giá.

Hắn đè ta xuống chiếc giường êm ái, vì cơn giận ngút trời, gân xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn.

"Ghét ta đến vậy sao?"

"Ghét đến mức không tiếc hết lần này đến lần khác rời xa ta!"

Vai bị hắn ấn chặt, ta lo lắng vùng vẫy: "Đau…"

Hắn dường như không hề hay biết, đôi mắt phượng xinh đẹp nhuốm màu đỏ, trông ướt át.

Như thể bị oan ức lắm vậy.

"Ném quần áo của ta, khóa ta trong phòng…"

Giọng hắn khàn khàn: "Có phải ta cũng nên lấy gậy ông đập lưng ông, đối xử với nàng như vậy không?"

Ta tưởng tượng ra cảnh đó, bất giác rùng mình.

"Chẳng trách dọc đường thuận lợi như vậy, thì ra ngay từ khi ở đoàn thương nhân, ta đã bị Ngài giám sát, chỉ chờ ta tự chui đầu vào lưới."

Ta nghẹn ngào:

"Ngài có thể có tam thê tứ thiếp, con đàn cháu đống. Ta chỉ có Giản Giản là người thân duy nhất, Ngài cướp con bé đi, chẳng khác nào cắt đứt đường sống của ta."

Hắn nghẹn lời: "Chẳng lẽ ta không phải là người thân của nàng sao?"

"Hay là trong lòng nàng, ta không có chút vị trí nào?"

Ta ngơ ngác nhìn hắn, không biết có hiểu đúng ý hắn không.

"Vậy ta hỏi cách khác."

Hắn như thể đã hạ quyết tâm, nhìn sâu vào mắt ta:

"Chiếu Thủy, nàng có thích ta không?"

"Thích."

Ta không chút do dự, buột miệng nói ra.

Nhưng nói xong lại hối hận vô cùng.

Ta hận mình sao lại vô dụng như vậy, phòng tuyến tình cảm vất vả lắm mới dựng lên được, vậy mà trước mặt hắn lại sụp đổ hoàn toàn.

 

Loading...