Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TIỂU NHA HOÀN CHẠY TRỐN - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-27 15:59:52
Lượt xem: 745

Đa tình là không thể tha thứ, ta một lần nữa tự nhủ.

Thẩm Ánh An vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng rất nhanh đã bị câu nói tiếp theo của ta lạnh lùng cắt ngang.

"Nhưng ta không chỉ thích có mình Ngài."

Ta thản nhiên nói:

"Nam nhân trên đời muôn hình vạn trạng, giống như rượu thơm, phải nếm thử đủ loại mới không uổng phí mấy chục năm cuộc đời."

"Ân cần dịu dàng với hắn, quan tâm chăm sóc từng li từng tí, lừa hắn đến mức vui sướng ngất ngây, nhìn hắn vì ta mà lúc buồn lúc vui, thật thú vị."

Ta chưa từng thấy Thẩm Ánh An có vẻ mặt như vậy, hai mắt đỏ ngầu, lửa giận như muốn bùng cháy.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ:

"Nàng, nói, cái, gì?"

Ta mỉm cười thản nhiên, không đáp.

"Nàng dám!"

Hắn như phát điên, ta lặng lẽ nhìn hắn nổi khùng, đập vỡ hết chén trà, đồ sứ trong phòng.

Điều duy nhất đáng mừng là, hắn không đánh ta.

Phát tiết xong, hắn thở hổn hển vài hơi, chỉ vào ta, rồi chỉ vào cửa: "Cút."

"Được."

Ta thản nhiên đứng dậy, thầm nghĩ, ân oán giữa ta và hắn rốt cuộc cũng chấm dứt.

Rõ ràng rời khỏi đây là có thể chạy đến tự do, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Chờ đã."

Hắn đột nhiên gọi ta lại: "Sao nghe câu này quen quen…"

 Chương 18

Ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại:

"Thiếu gia nhớ ra rồi sao?"

"Ngài đã thành thân, đưa ta và Giản Giản về chỉ khiến phu thê bất hòa."

"Hãy đối xử tốt với phu nhân, đừng đa tình như trước nữa."

Đây coi như là lời khuyên cuối cùng của ta dành cho hắn trước khi ra đi.

Thẩm Ánh An đuổi theo, vội vàng hỏi:

"Năm đó nàng đến quán trà đưa quần áo cho ta, nghe thấy ta nói chuyện, đúng không?"

"Đúng, nghe thấy hết rồi."

Ta thẳng thắn: "Thiếu gia trong lòng ta luôn là một công tử quang minh lỗi lạc, hắn cho rằng mình không thể rời xa ta, là vì ta một lòng hướng về hắn, nguyện ý lấy lòng hắn, làm hắn vui, nên sai bảo thuận tay."

Ta nuốt xuống vị đắng chát trong cổ họng: "Ta nguyện làm nô tỳ của thiếu gia, nhưng không muốn làm món đồ chơi của thiếu gia."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-nha-hoan-chay-tron/chuong-10.html.]

Hắn vội vàng nói: "Không phải như vậy!"

"Bốn năm trước người ta muốn cưới chính là nàng!"

Thẩm Ánh An cẩn thận nắm lấy tay ta, lòng bàn tay nóng ẩm.

"Không làm nô tỳ, cũng không làm thiếp."

"Làm phu nhân của ta, nàng có đồng ý không?"

Ta ngạc nhiên vô cùng, trong lòng vừa chua xót vừa rối bời, không biết nên nói từ đâu.

Chẳng phải hắn đã cưới vợ rồi sao?

"Không có phu nhân nào cả, ta chưa từng thành thân."

Hắn kể lại chi tiết mọi chuyện bốn năm trước.

Lưu tiểu thư nhà Hầu phủ vừa gặp đã yêu hắn, nhất quyết muốn gả cho hắn, cầu xin cha đến phủ Trung Nghĩa Bá cầu hôn.

Lão phu nhân thấy hai nhà môn đăng hộ đối, liền đồng ý ngay.

Nhưng Thẩm Ánh An không thích nàng ta, để nàng ta hết hy vọng, đành phải diễn một màn kịch ở quán trà.

Lúc đó Lưu tiểu thư đang uống trà ở phòng bên cạnh, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cho rằng Thẩm Ánh An là một công tử trăng hoa, liền chủ động hủy hôn.

Không ngờ màn kịch đó diễn quá đạt, không chỉ lừa được Lưu tiểu thư, mà còn lừa được cả ta.

Còn tin đồn ta nghe được ở thị trấn nhỏ trước đó, là Lưu tiểu thư đã gả cho người khác, cũng không phải gả cho Thẩm Ánh An.

Biết được sự thật, ta sững sờ hồi lâu.

Thẩm Ánh An không biết nên khóc hay nên cười:

"Chỉ vì chuyện này, mà nàng đã chạy trốn bốn năm!"

"Nếu ta có làm gì khiến nàng không vui, em có thể nói với ta, cho ta cơ hội giải thích mà!"

Ta uất ức nói: "Nô tỳ hèn mọn, sao dám chất vấn thiếu gia?"

Trong quy tắc của hạ nhân, chủ nhân luôn luôn đúng, sai vĩnh viễn là chúng ta.

Nhưng bây giờ, ta cũng muốn tìm ra lỗi của hắn:

"Nếu đã muốn cưới ta, sao chưa từng biểu hiện gì? Nếu sớm cho ta cảm nhận được sự coi trọng của Ngài, ta sẽ không nhạy cảm, yếu đuối, dễ dàng hiểu lầm Ngài như vậy."

Thẩm Ánh An bất lực giải thích:

"Ta vốn định sau khi mọi chuyện xong xuôi, sẽ cho nàng một bất ngờ."

"Càng sợ mọi chuyện không thành, khiến nàng vui mừng hụt, hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn."

Ta lẩm bẩm: "Ngài cũng có mồm mà."

Cứ tưởng nợ cũ xóa bỏ là xong, Thẩm Ánh An lại nhanh chóng lật lại một món nợ mới:

"Lần thứ hai thì sao, tại sao lại chạy nữa?"

 

Loading...