TIỂU NHA HOÀN CHẠY TRỐN - END
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:01:03
Lượt xem: 693
Bước ra khỏi phòng lão phu nhân, Thẩm Ánh An im lặng hồi lâu.
“Sao vậy?”
“Cảm thấy thế đạo này thật bất công với nữ nhân.”
Hắn thở dài: “Phụ nữ mang thai mười tháng, cho con bú, những đau đớn tổn thương trên thân thể lại càng không cần phải nói.”
“Đối với nam nhân chẳng qua chỉ là chút vui vẻ nhất thời, không cần phải chịu bất cứ khổ cực nào, lại có thể làm cha, để con cái mang họ mình.”
“Một người đàn ông nếu không thể yêu vợ thương con, chẳng phải còn thua cả cầm thú sao?”
Ta nép vào lòng hắn, nhỏ giọng nói:
“Đạo lý đơn giản như vậy, đáng tiếc rất nhiều người lại không hiểu.”
“Chính vì chàng ôn nhu chung tình như vậy, nên thiếp mới bằng lòng gả, nếu không cho dù hắn là vương tôn công tử thiếp cũng không gả.”
21
Gặp được ngày lành tháng tốt, thuận theo thời vận.
Đêm động phòng hoa chúc, Giản Giản yêu thích không rời tay sờ lên chiếc váy cưới màu đỏ thêu chỉ vàng của ta.
“Mẹ, y phục của mẹ thật đẹp, con cũng muốn mặc.”
Con bé đã ở đây gần nửa canh giờ rồi.
Thẩm Ánh An ôn tồn khuyên nhủ con bé:
“Cha có chút việc muốn làm với mẹ, trẻ con không được xem, đi chơi với Thúy cô cô nhé.”
Giản Giản chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc hỏi:
“Việc gì con không thể xem? Có phải cha lại muốn bắt nạt mẹ không?”
Ta và Thẩm Ánh An nhìn nhau, đều không nói gì.
Thẩm Ánh An trầm mặc một lát:
“Giản Giản, con nên đi ngủ rồi, để Thúy cô cô kể chuyện cho con nghe nhé?”
Con bé lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ tối nay đẹp như vậy, con muốn ngủ với mẹ.”
Thẩm Ánh An lộ vẻ khó xử: “Cha cũng muốn ngủ với mẹ con…”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Vậy chúng ta cùng ngủ!”
Giản Giản tự mình cởi giày leo lên giường, sắp xếp đâu ra đấy:
“Con ngủ ở giữa, cha mẹ mỗi người một bên.”
“…”
Trăng lên giữa trời, con bé rốt cuộc cũng ngủ say.
Ta và Thẩm Ánh An trao đổi ánh mắt ăn ý, hắn khẽ gọi Tiểu Thúy: “Nhanh, mau bế đi, đừng đánh thức con bé.”
Nhìn con bé được bế đi, Thẩm Ánh An liền không nhịn được hôn lên.
Sự nồng nhiệt quấn quýt trên môi nhanh chóng hóa thành tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ không chịu nổi.
Ta một tay níu lấy vai hắn, mái tóc dài xõa tung trên gối, giọng nói cũng lạc đi.
“Thẩm Ánh An, chàng thật hư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-nha-hoan-chay-tron/end.html.]
Ta khẽ nức nở, đôi mắt ngấn nước, đôi mắt phượng của hắn ôn nhu quyến rũ, khiến người ta không nhịn được càng lún càng sâu.
Cuối cùng, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ.
Nhớ lại những năm tháng đã qua, mười mấy năm đơn phương, cuối cùng cũng có được bến đỗ tốt đẹp nhất.
May mắn thay, hắn đã tìm thấy ta.
Hắn mồ hôi nhễ nhại ôm ta vào lòng, vết sẹo trên vai vẫn còn in hằn, hắn yêu thương hôn lên đó.
“Phu quân, tại sao hắn lại xuất hiện ở thị trấn nhỏ hẻo lánh đó?”
Giọng hắn khàn khàn sau khi thỏa mãn:
“Triều đình có một bản ‘Sơn Xuyên Thủy Vực Đồ’, là do người xưa phải mất mười mấy năm dày công tâm huyết mới chế tạo ra, trải qua nhiều năm, sơn xuyên thủy vực có chút ít thay đổi, triều đình muốn hiệu đính lại.”
“Việc này cũng không phiền phức, chỉ là phải đi khắp nơi, quan viên phụ trách việc này tuổi đã cao, ta liền chủ động nhận lấy.”
“Ta đưa bức họa của nàng cho hai người thân cận, mỗi khi đến một nơi, vừa làm việc, vừa tìm nàng.”
Ta cay cay mũi, trong lòng dâng lên sự xót xa, giọng nói cũng nghèn nghẹn.
“Vậy, công việc đã hoàn thành chưa?”
Hắn vỗ vỗ lưng ta, coi như an ủi.
“Vẫn chưa, mỗi năm có thể về nhà thăm ba lần, lần này là nghỉ phép kết hôn, một thời gian nữa ta phải lên đường, làm xong việc ta sẽ lập tức về nhà.”
Ta suy nghĩ một chút, hỏi: “Công việc của chàng, không nói là không được mang theo gia quyến chứ?”
Thẩm Ánh An ngẩn ra: “Quả thực không có cấm.”
“Haha, tốt.”
Chúng ta bước lên con đường làm việc cho triều đình.
Dẫn theo Giản Giản, ngắm nhìn non sông gấm vóc.
Ta đã từng tiếc nuối cho bốn năm xa cách, sau đó đi qua nhiều nơi hơn, nhìn thấy phong tục tập quán của mọi miền, lại có những cảm ngộ mới.
Bốn năm đi đường vòng không phải là vô nghĩa.
Ta đã từng vì yêu Thẩm Ánh An sâu đậm, cẩn thận lấy lòng hắn, bởi vậy mà nơm nớp lo sợ, hao tổn tâm sức, suýt chút nữa đánh mất chính mình.
Một ta hèn mọn yếu đuối như vậy, e rằng không xứng làm đương gia chủ mẫu của phủ Bá.
Trải qua bốn năm rèn luyện, ta trở nên dũng cảm kiên cường, có thể tự mình gánh vác mọi việc.
Sau này ta dùng bút của mình, vẽ lại thế núi sông biển cả, bức họa đồ khổng lồ đó được dâng lên triều đình, phát huy tác dụng to lớn.
Đi qua đường xưa lối cũ, ngắm nhìn cỏ thơm nắng tà.
Bước qua ngàn núi người vẫn chưa già.
Núi không đổi, nước đổi thay.
Người có tình rồi sẽ gặp lại.
(Hết)